VUI SỐNG TIN MỪNG

Năm phút

Một ngày nọ, ở công viên Tao Đàn, có một người phụ nữ ngồi bên cạnh một người đàn ông trên băng ghế đá, gần mảng cỏ xanh là sân chơi của đám trẻ con.

Người phụ nữ chỉ tay về phía một em bé mặc áo len đỏ đang trượt cầu tuột: “Con gái tôi đó…” Người đàn ông mỉm cười khen: “con bé dễ thương quá !” Rồi ông hướng về phía một bé trai gần đó: “Còn con trai tôi mặc áo thun xanh, đang chơi xích đu kìa !”

Được một lúc, ông nhìn đồng hồ đeo tay, gọi lớn: Đi về được chưa, Xuân ơi ?” Bé Xuân nài nỉ: “Ba ơi, chỉ năm phút nữa thôi mà ba ! Cho con chơi năm phút nữa nha ba !”

“Được rồi, năm phút nữa thôi nghe con, hôm nay ba cần phải đi một việc quan trọng đó nghe !” Người đàn ông gật đầu, chỉ chờ có vậy, cậu bé tên Xuân hớn hở đu người thỏa thích trên chiếc xích đu giữa công viên.

Năm phút sau, người cha đứng dậy gọi con: “Đến giờ về nhà được chưa, Xuân ơi ?” Lần này, bé Xuân lại năn nỉ: “Năm phút nữa, ba ! Chỉ năm phút nữa thôi !” Người đàn ông lại vẫn mỉm cười: “Ờ, năm phút nữa ha con !”

Người phụ nữ ngồi bên cạnh cười thêm tươi, bật lên một tiếng trầm trồ: “Ôi trời, ông quả là một ông bố kiên nhẫn !”

Người đàn ông có một thoáng ngậm ngùi xót xa:

“Năm ngoái, bé Tâm, anh trai của Xuân đã chết do một tài xế say rượu đâm vào khi nó đang đạp xe ngay gần đây, ở con đường Trương Định chạy xuyên qua công viên này. Trước đó, tôi chưa bao giờ dành nhiều thời gian cho bé Tâm và cả bé Xuân em nó. Còn bây giờ tôi sẵn sàng đổi tất cả chỉ để có được năm phút chơi với bé Xuân. Tôi đã thế không bao giờ mắc lỗi lầm tương tự với bé Xuân. Nó muốn thêm năm phút để chơi xích đu, thì tôi còn thêm được năm phút nữa để nhìn con chơi đùa…”

KHUYẾT DANH
Ephata biên tập lại từ tập GIA TÀI CHO CÁC THẾ HỆ

Nếu Quý Vị thấy hữu ích, hãy chia sẻ bài viết này !

Gửi phản hồi

Người đăng tin

Lm. Giuse Lê Quang Uy, DCCT

Linh mục Dòng Chúa Cứu Thế