• Trang chủ
  • Liên hệ trợ giúp
Giêsu Chạnh Lòng Thương
  • TRANG CHỦ
  • QUỸ TƯƠNG TRỢ AN PHONG
  • CÁC CHUYÊN TRANG MỤC VỤ
    • QUỸ MẸ HẰNG CỨU GIÚP
    • BÁO EPHATA
    • BÁO ĐỨC MẸ HẰNG CỨU GIÚP
    • BẢO VỆ SỰ SỐNG
    • CHIA SẺ CHUYÊN ĐỀ
    • CHỨNG TÁ YÊU THƯƠNG
    • CÔNG CHA NGHĨA MẸ
    • ĐƠN KHÚC NIỀM TIN
    • MẸ ƠI ĐOÁI THƯƠNG
    • NGHIỆM SINH GIỮA ĐỜI
    • NIỀM VUI GIÁNG SINH
    • QUÀ CỦA BỐ
    • TIN MỪNG CHÚA NHẬT
    • VUI SỐNG TIN MỪNG
    • GIÁO LÝ HÔN NHÂN
    • NGHE ĐỌC KINH THÁNH
    • CÔNG LÝ VÀ HÒA BÌNH
    • VƯỢT QUA SỐ PHẬN
    • VĂN HÓA XÃ HỘI
    • TÂM CA NGUYỆN CẦU
  • MULTIMEDIA
    • Video
    • Audio
    • Hình ảnh
  • LIÊN HỆ TRỢ GIÚP
CÔNG CHA NGHĨA MẸ • NGHIỆM SINH GIỮA ĐỜI

TRẠM CUỐI CUỘC ĐỜI

Đã đăng 5 năm
Gửi phản hồi
148 lượt xem

 

https://baomai.blogspot.com/

Sống ở Mỹ khá lâu nên tôi ít nhiều cũng bị ảnh hưởng tư tưởng của người Mỹ nên không có ý định nhờ vả con cái khi tuổi về chiều. Một ngày nào đó khi thấy mình không còn khả năng để tự lo cho mình được nữa tôi sẽ vào sống trong các “Boarding care” để có người chăm sóc, nếu tệ hơn sẽ được hưởng những phúc lợi dành cho người cao niên và được bảo vệ bởi hệ thống an ninh xã hội Mỹ.

 
Ở Mỹ có “Nursing Home” được trang bị đầy đủ phương tiện, kỹ thuật và nhân sự chuyên môn để chăm sóc những người không còn khả năng tự lo cho mình, có “Hospice Service” chăm sóc vật chất lẫn tinh thần cho các bịnh nhân không thể sống hơn sáu tháng, giúp họ ra đi trong yên bình và giúp gia đình họ vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
 
Nhưng tư tưởng lạc quan này đã hoàn toàn thay đổi từ khi tôi thật sự đối diện với tử thần và nếm mùi bịnh viện sau khi trải qua một cơn bạo bịnh phải nhập viện trong 10 ngày. Tuy đã được thoát chết, vết thương mổ xẻ đã lành, nhưng những đau đớn về thể xác và vết thương tâm thần mà bịnh viện để lại vẫn còn hằn sâu trong ký ức không bao giờ lành. Từ đấy tôi bắt đầu thấy sợ bịnh viện, sợ luôn cả nursing home vì đây chẳng qua chỉ là một hình thức khác của bịnh viện, bịnh viện của người già.
 
https://baomai.blogspot.com/
Note: hình trong bài này chỉ là để minh họa
 
Từ tâm trạng sợ hãi này tôi liên tưởng đến 4 năm hãi hùng mà nhạc mẫu tôi phải trải qua trong nursing home trước khi bà mất. Từ đấy những quảng cáo đẹp về nursing home với hình ảnh những cụ già vui chơi hạnh phúc được thay thế bằng những hình ảnh đau khổ của nhạc mẫu tôi và của những cụ già ngồi xe lăn ủ rủ, nghiêng ngả, cong queo, nhễu nhão, những gương mặt mếu máo, những ánh mắt vô thần.
 
Chúng tôi may mắn được sống chung với cha mẹ vợ vì bà xã tôi là con gái út. Lúc còn khỏe ông bà nhạc của tôi quán xuyến hết mọi chuyện trong nhà để vợ chồng tôi được rảnh tay lo chuyện ngoài xã hội. Hai con tôi gần gũi với ông bà ngoại nhiều hơn với cha mẹ chúng. Đi học về vừa đến cổng nhà là đã réo gọi ông bà ngoại. Tuy nuôi con nhưng thật ra tôi chưa biết thay tã hay cho con bú! Kể cả tiếng Việt chúng nói đều nhờ ông bà dạy từ ngày chúng bập bẹ tập nói.
 
Nhưng cuộc sống hạnh phúc chấm dứt từ khi nhạc mẫu tôi ngã bịnh. Năm 78 tuổi, sau chuyến du lịch Việt Nam về, mẹ nằm suốt trong phòng, than mệt. Ngoài bịnh tiểu đường loại 2 mãn tính, mẹ thường xuyên bị nhiễm trùng đường tiểu, đau cột sống, ho kinh niên và sau đó khám phá ra bị ung thư phổi. Từ đấy bà ra vào bịnh viện như đi chợ. Thiếu bàn tay của mẹ, gia đình tôi rối loạn lung tung, con cái đi học trễ, cơm nước thất thường, nhà cửa bề bộn.. Vợ chồng tôi phải tập lại từ đầu cách quán xuyến gia đình, nuôi con, thêm nuôi mẹ già trong bịnh viện. Bố cũng yếu chỉ hụ hợ chuyện lấy thơ, đổ rác, đóng cổng là đã than mệt rồi.
 
https://baomai.blogspot.com/
 
Bác sĩ ung thư khuyến cáo không nên mổ xẻ hoặc trị liệu gì cho mẹ vì ung thư đã di căn đến não. Hơn nữa tuổi mẹ đã quá cao lại bị bịnh tiểu đường nên vết mổ không lành. Hãy để cho thiên nhiên quyết định vận mệnh của mẹ. Tôi dấu nhẹm lời bác sĩ bảo rằng mẹ chỉ sống tối đa là sáu tháng. Mẹ được cho về nhà với lời khuyên “thích ăn cái gì cho bà ăn cái nấy”. Nhưng “Còn nước còn tát” chúng tôi không chịu thua, chạy chửa bịnh cho mẹ bằng thuốc Nam. Ai bày thuốc gì ở đâu tôi cũng tìm cho được. Khi lái xe mắt tôi cũng láo liên nhìn bên lề đường, dọc theo các hàng rào tìm cây cỏ “Dendelion” để hái lá cho mẹ ăn. Nghe nhà ai có cây nha đam  chúng tôi cũng tìm đến xin hay mua cho bằng được. Bã xã tôi cầu nguyện cho mẹ hàng ngày không xao lãng.
 
Như được một phép nhiệm mầu, bịnh ung thư của mẹ tôi thuyên giảm dần dần và sau mấy tháng khối u trong phổi tự nhiên biến mất. 
 
Bác sĩ gia đình rất vui bảo “đừng thắc mắc, hảy cứ tin là như vây đi”. Nhạc mẫu tôi thì tin là mình đã hết bịnh thật, còn vợ chồng tôi thì gần như kiệt lực, mong sau phép lạ sẽ kéo dài. Bịnh ung tư không thấy trở lại, nhưng bịnh đau cột sống làm mẹ đau đớn không ăn ngủ được nên sinh ra khó tính. Mẹ lại quên trước quên sau. Mẹ không còn kiểm soát được tiêu tiểu nữa nhưng nhất định không chịu mang tã. Bố cũng già mệt mỏi, suốt ngày ngủ trong phòng. Ông bà lại không biết tiếng Mỹ, không dùng điện thoại, nên khi vợ chồng tôi đi làm lúc nào cũng phập phòng lo sợ.
 
Bác sĩ gia đình đề nghị nên cho mẹ vào nursing home để dễ bề chăm sóc. Vợ chồng tôi đồng ý ngay nhưng gặp sự phản khán quyết liệt của nhạc mẫu tôi. Suốt đời mẹ không bao giờ xa gia đình nửa bước nói chi chuyện cách ly vĩnh viễn! Đối với mẹ, mất gia đình là mất tất cã. Chúng tôi nể mẹ nên không dám nói chuyện nursing home nữa, chỉ sợ làm mẹ buồn ảnh hưởng đến sức khỏe.
 
Nhưng sức khỏe của mẹ càng lúc càng tệ. Sau lần cấp cứu cuối cùng vì bị ngất xỉu, bác sĩ đề nghị phải đưa thẳng mẹ vào nursing home, vì theo ông, đó là cách tốt nhất để bác sĩ có thể theo dõi bịnh tình và giữ an toàn cho mẹ.
 
https://baomai.blogspot.com/
 
Ngày đầu tiên vào nursing home không ai nỡ bỏ mẹ một mình nên quấn quít bên bà cho đến tối rồi cũng phải ra về. Đó là ngày đầu tiên trong cuộc đời mẹ phải sống lẻ loi một mình bên những người xa lạ. Tôi còn nhớ rỏ gương mặt thẫn thờ của mẹ nhìn theo con cháu đang bỏ bà mà đi. Tôi không dám nhìn mẹ lâu hơn vì tôi thấy mẹ khóc, một điều rất lạ đối với nhạc mẫu tôi vốn là người đàn bà can cường và cứng rắn. Bố thấy tội nhiệp đòi mỗi ngày chở bố vào nursing home để ông chăm sóc cho mẹ. Được mấy tuần rồi tôi cũng chịu thua vì chuyện đón đưa hàng ngày thật là bất tiện…. Còn nếu để bố đi xe bus nếu có chuyện gì xảy ra thì ai lo cho bố đây!
 
Từ ngày Mẹ vào nursing home vợ chồng tôi thở phào nhẹ nhõm, không còn phải lo lắng như khi xưa khi bỏ mẹ ở nhà.. Chúng tôi yên tâm là mẹ được theo dõi và chăm sóc 24/7.  Tan sở vợ chồng tôi chở bố vào thăm mẹ, thấy mẹ sạch sẽ thơm tho, giường nệm trắng tinh, kẻ qua người lại tấp nập vui vẻ lắm. Yên tâm chúng tôi dần dần xao lãng việc thăm viếng…. Cả hai cháu cũng không còn đòi đi thăm ngọai nữa, nhiều khi phải bắt chúng mới chịu đi. Chúng không thích cái mùi trong nursing home.
 
https://baomai.blogspot.com/
 
Từ ngày sống trong nursing home mẹ hoàn toàn thay đổi, trở nên trầm lặng, ít nói,  khác hẳn với mẹ trước đó “quậy” tưng bừng trong bịnh viện. Mẹ chịu mang tã, nằm yên trên giường, không có ý kiến chuyện chung quanh, không đòi hỏi gì, không còn than phiền đau lưng nhức gối, hay càu nhàu vì thiếu ngủ, mất ăn như lúc ở nhà. Sau này mới biết bà đã được cho dùng thuốc an thần và thuốc đau nhức nồng độ cao nên lúc nào bà cũng ở trạng thái lờ đờ lim dim ngủ. Có lúc tỉnh táo, mẹ chỉ nhìn qua khung cửa sổ với đôi mắt vô thần. Hỏi mẹ có đau đớn gì không, mẹ lắc đầu. Hỏi có thích ăn uống đồ ăn Việt Nam không mẹ lắc đầu, tuy tôi biết là mẹ rất ghét đồ ăn Mỹ nhất là khẩu phần cho bịnh nhân tiểu đường và cao máu nhạt nhẽo không sao nuốt nỗi. Mẹ chịu đưng, sống âm thầm không một lời than thở.
 
Cho đến một hôm mẹ nắm tay nhà tôi, nước mắt rưng rưng mẹ van xin:
–  Mẹ muốn chết con à. Con xin người ta cho mẹ chết đi!
 
Bà xã tôi sững sờ, ôm mẹ năn nỉ:
–  Mẹ đừng nói kỳ vậy, phải ráng lên chớ, con biết phải làm sao bây giờ?
 
Rồi vợ tôi cũng khóc. Tôi chỉ đứng nhìn. “Chúng tôi biết phải làm sao bây giờ”?
 
https://baomai.blogspot.com/
 
Vợ chồng tôi đều nghĩ rằng đã tìm được giải pháp tốt nhất cho mẹ rồi. Mẹ thì đã “ráng” quá nhiều, ráng đến mỏi mòn, đến kiệt quệ nên muốn bỏ cuộc. Đã bốn năm dài đăng đẳng mẹ sống nơi đây như cái xác không hồn.
 
Có lúc chúng tôi vào thăm mẹ vào giờ ăn trưa thấy mẹ ngồi gục đầu trên xe lăn như một em bé ngoan, mắt nhắm nghiền, đợị đến phiên mình há mồm được đút cho ăn. Mẹ không còn thiết tha gì nữa.
 
https://baomai.blogspot.com/
 
Những tháng cuối cùng mẹ nằm trên giường đưa mắt nhìn con cháu, không cử động hoặc nói năng gì. Hình như có điều gì u uẩn trong lòng mà mẹ không nói được hay mẹ có tâm sự gì nhưng muốn giấu kín trong lòng.
 
Một buổi sáng sớm, tôi nhận được cú điện thoại từ nursing home báo tin là mẹ chúng tôi đã mất đêm qua. Bà mất lúc nửa đêm nên không ai hay biết cho đến sáng ngày hôm sau. Bà âm thầm ra đi không một lời từ giả, không một giọt nước mắt tiển đưa. Chắc mẹ cô đơn lắm lúc trút hơi thở cuối cùng. Suốt đời mẹ lo cho chồng, cho con, cho cháu, ngày mẹ ra đi chỉ có một mình, trong cô đơn. Có ai biết rằng không phải mẹ chỉ cô đơn trong giây phút ra đi mà mẹ đã chết từ lâu rồi, kể từ ngày mẹ bước chân vào ngưỡng cửa nursing home, một nhà tù không cần đóng cửa.
 
Tôi chợt hiểu được tại sao mẹ đã khóc ngày đầu tiên đến nursing home. Ngày ấy mẹ chấp nhận bản ản tử hình không văn tự vì muốn hy sinh cho con cái. Ngày ấy Mẹ đã khóc lời vĩnh biệt các con cháu rồi.
 
Chúng tôi vội vã vào nursing home vừa kịp lúc nhìn mẹ lần cuối cùng trước khi người ta phủ kín mặt mẹ với tấm trải giường màu trắng rồi mang xác mẹ đi. Mọi người đứng nhìn theo chết đứng, ngỡ ngàng, đớn đau, nhưng không ai khóc thành lời. Chúng tôi đã biết là ngày này sẽ đến với mẹ, và hôm nay nó đã đến.
 
Cái chết của nhạc mẫu nhắc tôi nhớ lại chuyện cổ tích về chuyện người tiều phu đẩy xe chở mẹ vào rừng cho thú hoang ăn thịt vì bà đã quá già. Tôi có khác gì người tiều phu đó, đã đưa nhạc mẫu tôi vào nursing home để chết. Đến một ngày nào sẽ đến lượt con tôi chở tôi đi như vậy sao?
 
Tôi lại nhớ đến chuyện con voi già biết mình sắp chết, nó âm thầm đi vào cái “nghĩa địa voi” là cái hang động cho voi đến để chết. Nó âm thầm gục chết một mình bên cạnh những đống xương voi già đã chết trước nó. Tôi chợt nghĩ nếu con người làm được như con voi già thì con cháu không phải cực khổ vì cha mẹ già, không phải khổ tâm vì mặc cảm là đã làm một hành động bất nhân, bất hiếu, như tâm trạng hối hận của tôi bây giờ đối với nhạc mẫu của tôi.
 
Nursing home. Cái trạm cuối của cuộc đời mấy ai tránh khỏi! Bạn đã chọn cho mình cách đến chưa?
 
Chú Chín Cali
gia đình hạnh phúc sự sống yêu thương

Nếu Quý Vị thấy hữu ích, hãy chia sẻ bài viết này !

Gửi phản hồi Xóa

Có thể quý vị quan tâm

“MẠCH NƯỚC VỌT ĐẾN SỰ SỐNG ĐỜI ĐỜI” – Tgm. Giuse NGÔ QUANG...

Đã đăng 3 tuần
Gửi phản hồi
81 lượt xem

TÔI ĐƯỢC CỨU TỪ ĐÁY VỰC SÂU – Phó Tế, nhạc sĩ Vũ Thành An

Đã đăng 2 tháng
Gửi phản hồi
319 lượt xem

CAN ĐẢM NÓI “KHÔNG” VỚI TỆ NẠN NẠO PHÁ THAI ! – Lm. Giuse LÊ QUANG UY...

Đã đăng 3 tháng
Gửi phản hồi
34 lượt xem

NHÂN LỄ CÁC THÁNH ANH HÀI… Lm. Lê Quang Uy, DCCT

Đã đăng 3 tháng
Gửi phản hồi
41 lượt xem

Người đăng tin

Lm. Giuse Lê Quang Uy, DCCT

Linh mục Dòng Chúa Cứu Thế

Bài cùng người đăng

Hai bài gần nhất

976 – 977. Hoàn tất Quỹ Mẹ Hằng Cứu Giúp quyên góp 55 triệu đồng giúp điều trị ung thư cho hai cha con, ông Trần Văn Chiến và em Trần Thị Thìn ở Huế
NHỊP SỐNG THỦ ĐÔ CỘNG SẢN HÀ NỘI THỜI BAO CẤP, KHOẢNG 1980 – 1990

Bài viết mới

  • 495. QUỸ TƯƠNG TRỢ AN PHONG QUYÊN GÓP 30 TRIỆU ĐỒNG GIÚP CHẠY THẬN NHÂN TẠO CHO ANH TRẦN QUỐC TUẤN Ở NGHỆ AN
  • 493. HOÀN TẤT QUỸ TƯƠNG TRỢ AN PHONG QUYÊN GÓP 30 TRIỆU ĐỒNG GIÚP ĐIỀU TRỊ LAO MÀNG NÃO CHO EM VÕ NGỌC DUY Ở KIÊN GIANG
  • 492. HOÀN TẤT QUỸ TƯƠNG TRỢ AN PHONG QUYÊN GÓP 25 TRIỆU ĐỒNG GIÚP ĐIỀU TRỊ UNG THƯ GAN CHO ÔNG NGUYỄN TRUNG HẢI Ở LÂM ĐỒNG
  • 491. HOÀN TẤT QUỸ TƯƠNG TRỢ AN PHONG QUYÊN GÓP 25 TRIỆU ĐỒNG GIÚP ĐIỀU TRỊ LAO CỘT SỐNG CHO ANH LÊ NGUYỄN TÀI Ở KIÊN GIANG
  • 490. HOÀN TẤT QUỸ TƯƠNG TRỢ AN PHONG QUYÊN GÓP 30 TRIỆU ĐỒNG GIÚP LÀM HAI BÀN TAY GIẢ CHO BÉ PHAN ĐÌNH CƯƠNG Ở ĐĂK LĂK
  • CON ĐƯỜNG ĐỘC ĐÁO, CÓ THỂ LẤY ĂN RAU, CỦ VÀ TRÁI CÂY MÀ KHÔNG CẦN TRẢ TIỀN
  • 489. HOÀN TẤT QUỸ TƯƠNG TRỢ AN PHONG QUYÊN GÓP 30 TRIỆU ĐỒNG GIÚP ĐIỀU TRỊ UNG THƯ PHỔI VÀ TRÀN DỊCH MÀNG TIM CHO ÔNG CHU VĂN HỢI Ở ĐĂK LĂK
  • 488. HOÀN TẤT QUỸ TƯƠNG TRỢ AN PHONG QUYÊN GÓP 35 TRIỆU ĐỒNG GIÚP ĐIỀU TRỊ NHỒI MÁU CƠ TIM CHO ÔNG LÊ ĐỨC TRÍ Ở THỦ ĐỨC
  • 487. HOÀN TẤT QUỸ TƯƠNG TRỢ AN PHONG QUYÊN GÓP 25 TRIỆU ĐỒNG GIÚP ĐIỀU TRỊ CHẤN THƯƠNG CỘT SỐNG CHO ÔNG TRẦN VĂN THỊNH Ở LÂM ĐỒNG
  • “MẠCH NƯỚC VỌT ĐẾN SỰ SỐNG ĐỜI ĐỜI” – Tgm. Giuse NGÔ QUANG KIỆT

Ý kiến đôc giả

  • Le Thuan trong Bài thơ “ĐỪNG TƯỞNG” của Bùi Giáng
  • Hai viet kieu trong Bài thơ “ĐỪNG TƯỞNG” của Bùi Giáng
  • nhung trong NGƯỜI MỸ DẠY BÀI HỌC “CÔ BÉ LỌ LEM” NHƯ THẾ NÀO… ?
  • Linh mục Giuse Nguyễn Duy Tài trong 357. HOÀN TẤT QUỸ TƯƠNG TRỢ AN PHONG QUYÊN GÓP 25 TRIỆU ĐỒNG GIÚP MỔ TIM THAY VAN SINH HỌC CHO ÔNG NGUYỄN VĂN HÒE Ở GIA LAI
  • Sumo trong NHỮNG ĐỨA TRẺ CHÀO ĐỜI BỊ BỎ QUÊN TRONG ĐẠI DỊCH – Thư Anh
  • Sumo trong NỖI BUỒN CUỐI NĂM, NỖI BUỒN CUỐI ĐỜI – Huy Phương
  • Sumo trong VĨ NHÂN CỦA CÁC VĨ NHÂN – Lm. MINH ANH, Huế

Chuyên trang

  • BÁO ĐỨC MẸ HẰNG CỨU GIÚP10
  • BÁO EPHATA7
  • BẢO VỆ MÔI TRƯỜNG52
  • BẢO VỆ SỰ SỐNG178
  • BỮA ĂN NHÂN ÁI7
  • CHÉN CƠM HẰNG NGÀY40
  • CHIA SẺ CHUYÊN ĐỀ159
  • Chưa phân loại69
  • CHỨNG TÁ YÊU THƯƠNG321
  • CÔNG CHA NGHĨA MẸ85
  • CÔNG LÝ VÀ HÒA BÌNH94
  • ĐƠN KHÚC NIỀM TIN116
  • ĐỒNG HÀNH BẠN TRẺ7
  • GIÁO LÝ HÔN NHÂN11
  • HOAN CA PHỤC SINH13
  • MẸ ƠI ĐOÁI THƯƠNG168
  • NGHE ĐỌC KINH THÁNH10
  • NGHIỆM SINH GIỮA ĐỜI379
  • NHỚ ƠN THẦY CÔ2
  • NHUNG CON TEM DEP32
  • NIỀM VUI GIÁNG SINH40
  • QUÀ CỦA BỐ33
  • QUỸ MẸ HẰNG CỨU GIÚP489
  • QUỸ TƯƠNG TRỢ AN PHONG482
  • TÂM CA NGUYỆN CẦU69
  • TIN MỪNG CHÚA NHẬT111
  • TRAO TẶNG XE LĂN3
  • VĂN HÓA XÃ HỘI184
  • VUI SỐNG TIN MỪNG540
  • VƯỢT QUA SỐ PHẬN74
  • z.BÀI CŨ TỪ WEB FIAT4

Tìm bài theo Nhãn

bao dung biết ơn bình an bóng tối Bảo vệ Sự Sống bất công bệnh nhân nghèo bệnh tim chia sẻ Chúa Giêsu chống phá thai chữa lành con người cuộc sống cầu nguyện gia đình giáo dục Giêsu hy sinh hạnh phúc Hội Thánh môi trường Mẹ Maria người nghèo Nhịp Cầu Bác Ái Phanxicô phục vụ quảng đại suy thận sám hối sự chết sự sống tha thứ Thiên Chúa Thánh Lễ Tin Mừng tình yêu tôn trọng ung thư văn hóa vị tha xác tín xã hội yêu thương ánh sáng đất nước

Tìm bài theo ngày tháng

Thống kê

  • 0
  • 1.910.791
  • 769.162

Giêsu chạnh lòng thương © 2015. Giao diện Việt Ngữ bởi Fiat. Trên nền tảng WordPress.

  • Trang chủ
  • Liên hệ trợ giúp