Khi một thiếu nhi bộ tộc thổ dân Cherokee ở Châu Mỹ bước vào tuổi thiếu niên, cha của em đưa em vào rừng một chiều tối. Ông lấy khăn bịt mắt em lại và bỏ đi. Em buộc phải ngồi trên một thân cây suốt đêm và không được mở khăn bịt mắt ra cho đến khi những tia nắng đầu tiên xuất hiện vào sáng hôm sau.
Nếu em sống sót qua đêm đó, em sẽ được coi là khôn lớn. Em cũng không được nói cho các thiếu nhi khác trải nghiệm này, vì mỗi em đều phải bước vào tuổi thiếu niên theo cùng một cách như thế. Tất nhiên là em rất sợ, em nghe đủ thứ tiếng động nào chó sói hú, nào thú hoang rảo quanh tìm mồi, loài chim ăn đêm; em nghe tiếng lá xào xạc, tiếng gió rít qua cành cây… nhưng em phải kiên cường. Với em, đây là cách duy nhất để trở thành người lớn.
Cuối cùng, sau đêm dài khủng khiếp ấy, mặt trời ló dạng, em có thể cởi khăn. Chính lúc đó, em khám phá ra rằng: cha em đang ngồi cạnh em. Ông không hề bỏ đi nhưng đã lặng lẽ canh chừng suốt đêm, ông ngồi với em trên một cành cây khác và sẵn sàng che chở em khỏi mọi hiểm nghèo. Dĩ nhiên, ông không để em biết.
Từ một bài suy niệm của Lm. MINH ANH, Huế