Bác nông dân nọ có một con lừa. Một hôm, con lừa bị rơi xuống giếng cạn khi đang chạy nhảy trong khu vườn sau nhà. Thấy nó kêu la rất thảm thiết, bác nông dân thương quá, tìm cách cứu nó mà không biết làm sao. Sau cùng, bác ta nghĩ rằng dù sao thì con lừa này cũng già rồi, mà cái giếng kia rồi cũng sẽ phải lấp đi để khỏi nguy hiểm. Thôi thì hóa kiếp cho nó xong !
Nghĩ rồi làm ngay. Bác nông dân đi nhờ vài người hàng xóm sang giúp lấp cái giếng. Mọi người cùng nhau xúc đất đổ xuống giếng. Lúc đầu, con lừa nhận ra điều gì đang xảy ra với nó nên càng rống lên dữ dội hơn. Nhưng một lúc sau, tiếng kêu của nó nhỏ dần đi và rồi im bặt. Ai cũng nghĩ là nó đã bị đất lấp.
Nhưng không phải vậy. Đất cứ đổ lên nó thì nó lại rũ đất xuống và dẫm lên đất. Cứ thế và cứ thế… Chẳng bao lâu, nó trồi lên và bước ra khỏi miệng giếng. Nó tỏ ra biết ơn bác nông dân vì nó nghĩ bác đã đổ đất xuống là để cứu nó chứ có ngờ đâu…
Cuối cùng con lừa tung tăng chạy đi trước sự ngạc nhiên của bác nông dân và của mọi người.
Con lừa không than thân trách phận, không thúc thủ dù ở trong thế bí, nhưng nó can đảm và khéo léo trút bỏ mọi thứ ô uế trĩu nặng để có thể vượt lên, tự giải thoát. Cuối cùng, nó đã chiến thắng chính mình và chiến thắng nghịch cảnh.