Khi không lo lắng muộn phiền và cảm thấy vui vẻ
gọi là AN LẠC.
Khi không bị lay động bởi sóng gió cuộc đời
gọi là AN BÌNH.
Khi nở được nụ cười trên môi
gọi là AN VUI.
Khi chú tâm vào một pháp môn tu tập
gọi là AN TRÚ.
Khi lòng không còn một chút dao động
gọi là AN TÂM.
Khi thanh thản không còn vướng bận
gọi là AN NHÀN.
Khi cảm nhận được sự mát mẻ trong lành
gọi là AN NHIÊN.
Khi không lo nghĩ chuyện quá khứ, hiện tại, tương lai,
gọi là AN YÊN.
Khi không còn một chút lo sợ
gọi là AN ỔN.
Khi biết bằng lòng với những gì mình đang có
gọi là AN PHẬN.
Khi cảm thấy được sự bao bọc chở che
gọi là AN TOÀN.
Khi sống đoàn kết hòa hợp với mọi người
gọi là AN HÒA.
Khi nơi mình sống cảm thấy được yên ổn
gọi là AN CƯ.
“Nghìn thu đời vẫn ngược xuôi
Ta về chốn cũ mà vui với mình
Tìm gì giữa cuộc nhân sinh?
Thưa, tìm hai chữ AN BÌNH, thế thôi!”
NHƯ NHIÊN – THÍCH TÁNH TUỆ