Anh Giovanni Tomasi vốn là một người Ý vô thần, thường tỏ ra cực đoan quá khích, nhất là về việc những người đồng hương của anh có vẻ đặc biệt sùng kính Đức Mẹ.
Thế rồi, anh mắc phải căn bệnh ung thư nan y. Khi được bác sĩ báo tin, anh đã rơi vào cơn khủng hoảng tuyệt vọng đến cùng cực. Một người bạn thân ngỏ ý mời anh sang Pháp để hành hương xin ơn Đức Mẹ tại Lộ Đức ( Lourdes ). Vạn bất đắc dĩ, Tomasi nể lời bạn để tìm đến Lộ Đức. Hàng ngày đứng chứng kiến rất nhiều người được ơn Mẹ chữa lành một cách tỏ tường, nhưng anh vẫn cứng lòng tin, cho rằng tất cả chỉ là chuyện ngẫu nhiên hoặc do ảnh hưởng tâm lý tự kỷ ám thị.
Một thời gian sau, căn bệnh ung thư của anh bộc phát, đi vào thời kỳ cuối, gây những cơn đau đớn khủng khíếp. Người bạn lại nhắc nhở anh hãy thành tâm xin ơn Đức Mẹ. Anh đành nhận lời, nhưng quay trở lại Lộ Đức với một ý đồ quyết liệt. Sau nhiều ngày và nhiều lần đến uống nước ở chiếc giếng nơi hang đá Đức Mẹ mà không thấy được lành bệnh, thậm chí, dường như vết loét ung thư bên trong lại còn hành hạ đau đớn hơn, Tomasi rơi vào tình trạng tuyệt vọng đến mức phẫn uất.
Ngày 14.11.1987, anh tìm mua một khẩu súng lục mới toanh, lắp đầy ổ đạn, đến đứng trước hang đá Lộ Đức, rồi hét to lên một lời thách thức cho mọi người đến hành hương quanh đấy đều nghe rõ:
“Thưa bà, hình như bà đã chữa lành khá nhiều người. Vậy, ngày hôm nay, nếu bà muốn tôi tin vào Thiên Chúa của bà, bà hãy làm một phép lạ chữa lành chính căn bệnh ung thư của tôi. Bằng không, tôi sẽ dùng khẩu súng này để tự sát ngay tại đây, để cho mọi người, để cho cả thế giới đều biết bà chẳng hề có một chút quyền năng gì, rằng đây chỉ là một trò bịp bợm ! Nào, bây giờ thì bà hãy mau chữa lành cho tôi đi !”
Thời gian trôi qua trong sự thinh lặng căng thẳng. Trong đám đông các tín hữu có người lâm râm đọc kinh cầu nguyện. Tomasi quyết định đưa súng lên, chĩa vào màng tang và bóp cò. Đạn không nổ, anh quá sức kinh ngạc tháo ổ đạn trong khẩu súng ra, mọi sự đều đâu vào đó, nhưng tại sao nó không nổ ?
Tomasi lên đạn lại và đưa súng lên, bóp cò một lần nữa. Chỉ có một tiếng cạch khô khốc, đạn vẫn không nổ ! Đến lúc này thì anh không còn tự chủ nổi nữa, đôi chân run rẩy quỵ xuống, bàn tay buông rơ i khẩu súng, và anh đã ngước mắt nhìn lên Mẹ, thổn thức hét to lên:
“Mẹ ơi, Mẹ đã thắng con rồi !”
Tomasi đã trở về với căn bệnh không hề thuyên giảm, nhưng tâm hồn của anh thì được chữa lành hoàn toàn. Anh khẳng khái nói lên chứng từ của mình một cách công khai. Trong những ngày còn sống, anh đi khắp nơi để diễn thuyết, viết thư cho những người đang lâm vào cơn tuyệt vọng như mình trước đây để khích lệ, ủi an và mời gọi họ hãy tin vào Tình Yêu của Thiên Chúa và Mẹ Maria.
Anh đã dùng số tài sản vốn có để lập ra một quỹ từ thiện mang tên Tomasi để có thể trợ giúp cho các bệnh nhân nan y nghèo khổ không đủ tiền để đến hành hương Đức Mẹ Lộ Đức.
Ghi lại từ một bài giúp Tĩnh Tâm cho Giới Trẻ của cha TIẾN LỘC, DCCT
Nếu Quý Vị thấy hữu ích, hãy chia sẻ bài viết này !