ĐƠN KHÚC NIỀM TIN

CHỈ CẦN CON TIN TA !


Một dòng suối từ đỉnh núi chảy xuống đồng bằng cho đến khi chạm phải một sa mạc. Tại đây, nó nhận ra mình bắt đầu hao tổn và bốc hơi. Dù vậy, suối vẫn quyết tâm băng qua sa mạc.

Nó chợt nghe một tiếng thì thầm: “Nếu muốn, con có thể băng qua sa mạc, ta sẽ giúp”. Suối tỏ ra bực bội tự ái: “Tôi đâu cần ai giúp !” Nhưng tiếng nói vẫn tỏ ra kiên nhẫn: “Ta sẽ mang con đi, dĩ nhiên là con phải tan biến trong ta”.

Miên man suy nghĩ, suối vẫn chưa hiểu tại sao phải tan biến. Điều gì bảo đảm nó sẽ tìm được bản thân ? Tiếng ấy lại cất lên tha thiết: “Ta là gió, chỉ cần con tin ta. Không cách nào khác, con không thể băng qua sa mạc mà không nên giống ta. Nếu con chịu tan biến để ta mang đi, thì bên kia, con sẽ hiện nguyên hình là suối. Còn nếu cứ chần chừ ở đây, con sẽ đánh mất chính mình”.

Thế là suối chấp nhận biến thành hơi nước để gió mang đi.

Khi cả hai đến đầu ngọn núi bên kia, gió để cho nó rơi xuống, rơi xuống từ từ thành những giọt mưa và không mấy chốc… suối gặp lại chính mình, xinh đẹp hơn, sạch trong hơn.

Từ một suy niệm của Lm. MINH ANH, Huế

Nếu Quý Vị thấy hữu ích, hãy chia sẻ bài viết này !

Gửi phản hồi

Người đăng tin

Lm. Giuse Lê Quang Uy, DCCT

Linh mục Dòng Chúa Cứu Thế