Hôm ấy, cậu bé Josiah Duncan, 5 tuổi, đi với mẹ là bà Ava Faulk, đến tiệm ăn Waffle House ở Prattville, một thành phố thuộc tiểu bang Alabama, Hoa Kỳ. Chợt cậu để ý thấy một người đàn ông ăn mặc rách rưới, nghèo khổ ngồi ở trước cửa tiệm với tấm bảng đề hàng chữ: “Tôi không có nhà ở và không có gia đình. Tôi đang bị bệnh, xin hãy giúp tôi”.
Cậu bé Josiah hỏi người đàn ông: “Ông ơi, ông có đói không ?” Khi người đó gật đầu, Josiah quay ra xin mẹ: “Mẹ ơi, mẹ mua cho ông này một bữa ăn mẹ nhé ?” Mẹ cậu đồng ý và người đàn ông theo cậu vào bên trong tiệm ăn.
Thấy người này dáng vẻ nghèo nàn quần áo bẩn thỉu, nhân viên chạy bàn làm lơ không đến tiếp. Josiah bèn đi lấy tờ thực đơn cho ông chọn. Người đàn ông đọc qua thực đơn rồi chọn món ăn rẻ nhất. Mẹ cậu liền bảo: “Không sao đâu, ông cứ kêu thêm đi, kêu nhiều nhiều một chút để ăn cho no“.
Và khi đĩa đồ ăn vừa được bưng ra thì Josiah nói với người đàn ông: “Cháu hát cho ông nghe nhé, mẹ cháu hay hát cho cháu nghe khi cháu buồn”. Và ngay giữa tiệm ăn, cậu bé 5 tuổi cất tiếng hát: “Thiên Chúa trên Trời, Thiên Chúa của con, con xin cám ơn Ngài về những ân phúc Ngài đã ban cho con, xin cám ơn, xin cám ơn, Amen… Amen…”
Người đàn ông đã khóc, mẹ cậu bé và mọi người có mặt trong tiệm ăn lúc ấy cũng không cầm được nước mắt…
Từ http://www.al.com/news