CHỨNG TÁ YÊU THƯƠNG

NHỮNG TÂM HỒN CAO QUÝ


Một buổi chiều lạnh lẽo, trước một quán phở, xuất hiện hai vị khách đặc biệt, hai cha con, đặc biệt, bởi người cha bị mù. Người con trai đi bên cạnh cẩn mẫn dìu cha. Cậu còn rất trẻ, quần áo đơn sơ lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng không dấu nổi nét thư sinh.

Cậu gọi lớn: “Ông chủ ơi, cho con hai tô phở bò” nhưng khua tay làm dấu chỉ một tô có thịt thôi, còn một tô không có gì. Một lúc sau, ông chủ bưng lên hai tô phở. Cậu con chuyển tô phở bò đến trước mặt cha, ân cần nói: “Ba ăn đi, cẩn thận kẻo nóng”, rồi cậu bưng tô phở nước về phía mình.

Người cha không vội, ông cầm đũa dò dẫm, lâu sau, gắp được miếng thịt, ông vội bỏ nó vào tô của con: “Ăn đi con, ăn nhiều vào, có sức mà học hành”. Giọng ông hiền từ, đôi mắt tuy vô hồn nhưng khuôn mặt thật hạnh phúc. Cậu con không cản trở việc cha gắp thịt cho mình mà cứ im lặng nhận miếng thịt từ tô của cha, rồi cậu lại lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về.

Sự việc lặp đi lặp lại và người cha cứ gắp mãi không hết thịt, ông nói: “Cái quán này thật tử tế, một bát phở, thịt ơi là thịt”. Ăn xong, cậu con yêu cầu tính tiền. Nhưng mọi việc đã được chủ quán nhìn thấy, ông ta ra dấu không lấy tiền nhưng cậu con làm hiệu nhất định không chịu.

Ông chủ đành phải lấy tiền nhưng cúi xuống, nhẹ nhàng dúi vào tay anh con trai một bịch thịt đã xắt mỏng, tỏ ý muốn biếu hai cha con cậu. Anh thanh niên cúi đầu tỏ lòng biết ơn và lặng lẽ dắt người cha mù loà rời quán…

Từ một bài suy niệm của Lm. MINH ANH, Huế
( Tựa đề của Ephata )

Nếu Quý Vị thấy hữu ích, hãy chia sẻ bài viết này !

Gửi phản hồi

Người đăng tin

Lm. Giuse Lê Quang Uy, DCCT

Linh mục Dòng Chúa Cứu Thế