Tại một bộ lạc ở nước Nam Phi có hai người thổ dân chỉ vì một mối hiềm khích nhỏ mà đưa đến căm thù nhau khốc liệt.
Một ngày kia, trên đường vào rừng đốn củi, một trong hai kẻ tử thù bắt gặp đứa bé gái con của đối phương đang tung tăng vui chơi hái hoa dại, người ấy bừng bừng nổi giận, sẵn con dao cầm trên tay, ông ta túm lấy bé gái mà chặt đứt mất hai ngón tay trên bàn tay phải của em. Ông ta ngửa mặt nhìn trời cười ha hả: “Thế là hôm nay, ta đã trả được mối cừu thù…” Trong lúc đó thì bé gái đáng thương hết sức kinh hãi và đau đớn, òa khóc bỏ chạy về hà, bàn tay đầm đìa máu chảy…
20 năm thấm thoát trôi qua, em bé nạn nhân lớn lên, nay đã có chồng có con, làm ăn khá giả nhất trong làng, còn cha mẹ cô ta thì đã sớm qua đời, mang theo mối hận vẫn chưa thanh toán được với kẻ thù của mình.
Một hôm, có một người hành khất già đi ngang qua, mệt lả vì đói. Ông lão ghé vào nhà xin bà chủ chút cơm thừa canh cặn. Người đàn bà chợt nhận ra đó chính là hung thủ đã chặt đứt hai ngón tay mình năm xưa. Bà vội vào nhà trong dọn bánh thơm sữa ngọt cho người ăn xin đáng thương. Khi ông lão đã ăn no nê, định nói lời cám ơn để từ biệt thì bà ngăn lại, đến gần đưa bàn tay phải đã cụt mất hai ngón tay ra, nhỏ nhẹ nói: “Thế là hôm nay, tôi đã trả được mối thù năm xưa của cha mẹ tôi và của chính tôi…”
Người hành khất già chợt hiểu ra mọi chuyện, ông gục đầu xuống, càng xúc động về nghĩa cử của bà chủ nhà, lại càng ân hận về hành động tàn nhẫn mù quáng của mình trước đây. Lấy oán báo oán thì oán ấy chất chồng, nhưng lấy ân đền oán thì oán ấy tiêu tan…
Từ NỐI LỬA CHO ĐỜI