“Tôi là tiếng kêu trong sa mạc”
Phụng Vụ Lời Chúa những ngày sau lễ Giáng Sinh mời gọi chúng ta tiếp tục bắt chước Gioan Tiền Hô, một chứng nhân khiêm hạ, một nhân cách lạ lùng, khi Gioan chỉ có một nguyện ước, “Cần Chúa lớn lên, còn tôi nhỏ lại”.
Tin Mừng hôm nay cho thấy một loạt lắc đầu nguây nguẩy của Gioan khi những người được sai đến đặt câu hỏi với Gioan, “Ông là ai?”. Gioan trả lời, “Tôi không phải là Đấng Kitô”, “Tôi không phải là Êlia”, “Cũng không phải là một tiên tri”.
Sứ mệnh của Gioan dù thật cao cả, nhưng cao cả hơn, tư chất khiêm tốn của Gioan, “Tôi là tiếng kêu trong sa mạc, hãy sửa đường Chúa”. Gioan chỉ là tiếng kêu, nghĩa là một cái gì vô nghĩa và chóng qua… hoặc, “Tôi không phải là ánh sáng, tôi đến chỉ để làm chứng cho sự sáng”. Một chút ánh sáng tờ mờ dọn đường như mảnh trăng lưỡi liềm vắt vẻo giữa trời đêm đợi chờ ánh quang ngày mới. Gioan đã trả lời một cách thẳng thắn khi người ta hiểu lầm ông, “Không, không, tôi không phải là Đấng Kitô, cũng không phải là ánh sáng, tôi chỉ là tiếng kêu trong hoang địa. Ngài đến sau tôi, cao trọng hơn tôi, tôi không đáng cúi xuống cởi quai dép cho Ngài”.
Như Gioan Tiền Hô, người tín hữu được mời gọi trở nên những chứng nhân của Chúa Kitô qua việc chu toàn bổn phận của mình trong mọi đấng bậc, họ làm những việc nhỏ với một lòng yêu mến lớn.
Một đôi vợ chồng trẻ kia đều là sĩ quan bác sĩ. Họ đã học chung với nhau ở Ðại học Y, quen nhau, rồi cưới nhau. Người vợ là công giáo, người chồng thì không. Ðã nhiều lần người vợ cố thuyết phục chồng học đạo để rửa tội, nhưng anh không hề quan tâm, có lẽ vì chưa thấy đạo công giáo có cái gì hay.
Thế rồi biến cố 1975 xảy đến, người chồng bị bắt đi cải tạo. Người vợ không vào tù nhưng bị áp lực bỏ đạo và ly dị chồng. Nhiều nữ quân nhân vợ các sĩ quan khác cùng cảnh ngộ đã đành chiều theo những áp lực ấy. Nhưng bà này vẫn cương quyết sống theo niềm tin và tình yêu của mình, mặc dù gặp rất nhiều khó khăn.
Ngày kia, người chồng được trả tự do cùng với nhiều sĩ quan khác. Rất nhiều tình huống trớ trêu dở khóc dở cười xảy ra. Nhiều bà vợ vui mừng vì chồng trở về nhưng không dám đón chồng vì đã trót ly dị, riêng đôi vợ chồng này thì niềm vui rất trọn vẹn.
Sau đó người chồng xin học đạo, chịu phép rửa tội. Người ta hỏi anh tại sao cho đến hôm nay anh mới trở lại? Anh trả lời, “Tôi đã thấy được giá trị của lòng tin hiện thực nơi nhà tôi và những bạn tù công giáo, cách riêng các Linh mục cùng ở tù với tôi. Ðó là một chứng từ, không phải bằng lời nói suông mà bằng cả cuộc sống”.
Về điểm này, cha Teilhard de Chardin, Dòng Tên, đã ví von rất sống động: “Nhìn ánh sáng xuyên qua những áng mây, người ta đoán là có mặt trời… trên đó. Nhìn vào đời sống chúng ta, mọi người cũng đoán được có Ðức Kitô, có Thiên Chúa”. J. Basquin nói: “Sống chứng nhân không phải là đuổi theo các tâm hồn, mà là sống làm sao để các tâm hồn theo đuổi chúng ta”.
Lạy Chúa, nhìn vào cuộc sống của con, liệu người khác có đoán… có một ai đó, một Đấng nào đó đang ở trong con? Amen.
Lm. MINH ANH, Giáo Phận Huế