VƯỢT QUA SỐ PHẬN

MỘT NIỀM TIN TUYỆT VỜI


Trên một chuyến xe lửa
tháng 7 năm 1974, viên kiểm soát hỏa xa tại ga Montpellier nước Pháp đã cho dừng đoàn tầu để cấp báo một tin dữ cho một hành khách. Người hành khách này chính là bà quản đốc một trung tâm nuôi trẻ bất túc tật nguyền do bẩm sinh hoặc trí tuệ chậm phát triển. Bà cần phải trở về trung tâm ngay vì một em bé ở đó vừa gặp tai nạn bất ngờ, em bị phỏng nặng toàn thân, hiện đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Hồi còn nhỏ, em bị bệnh viêm màng não nên đâm ra đần độn. Khi xẩy ra tai nạn, em mới 12 tuổi. Em rất ngoan ngoãn dễ thương. Em được rước lễ lần đầu mới đây ít lâu. Em được ở chơi không vì không đủ trí óc thông minh để học chữ. Tới giờ học, em được vào ngồi chung với những học sinh lớn nhất. Than ôi, tai nạn đã xẩy ra chỉ vì em quá nhanh nhẩu muốn giúp đỡ người lớn. Em đã sơ ý mang một chai xăng đến gần bên một bếp lửa và đã tuột tay đánh rơi. Từ trong đám lửa đang phừng phừng bùng lên, người ta đã kịp kéo giật em ra, nhưng lúc đó em đã như một khúc cây cháy gần thành than.

Dẫu sao em vẫn còn chút ít thoi thóp. Người ta không dám gây mê cho em vì tình trạng sức khỏe em quá mong manh, hơn nữa bộ não tật nguyền của em lại càng không cho phép. Dường như hiểu được những khó khăn đó, em bé vốn dĩ bị coi là đần độn lại thều thào nói với người y sĩ giải phẫu khi ông ta đành phải quyết định mổ mà không gây mê. Em bé nói: “Bác ơi, Chúa Giêsu của chúng ta đã từng phải chịu đau đớn hơn cháu rất nhiều…” Không một lời than thân, không một tiếng thở dài, nhưng chỉ là một câu nói từ miệng trẻ thơ, làm cho mọi người phải sửng sốt. Những ai có mặt lúc đó, về sau đều phải công nhận rằng: “Một truyền thuyết cao đẹp đã hình thành như thế đấy !” Họ đã phải đầu hàng trước một sự thật hùng hồn.

Đôi mắt em bé gần như bị thiêu chín, toàn cơ thể em không còn rõ hình dạng con người. Em khẩn khoản xin mọi người đừng quá vất vả chăm sóc em. Khi để cho các y tá dấp nước lên đôi môi nứt nẻ của em, em gượng nói: “Nếu bác sĩ muốn như thế, thì cháu xin cảm ơn rất nhiều…”

Thế rồi khi em đã khá hơn một chút thì em cố gắng nói chuyện, bông đùa, làm cho bầu khí dễ thở và tươi vui lên, và những chị điều dưỡng tự dưng cảm thấy bớt căng thẳng. Bác sĩ phải hỏi bà quản đốc: “Em này là thế nào ? Bà đã từng cho chúng tôi biết là em bị chậm phát triển kia mà ? Tôi chưa hề thấy một nghị lực nào lại quả cảm đến như thế…“ Chính ông về sau đã chia sẻ: “Tôi đã thật sự chạm tay vào mầu nhiệm của Thiên Chúa.”.

Để cứu em, cần phải tiếp tục những ca giải phẫu dài và khó khăn nữa. Nhưng biết tính sao đây ? Các bác sĩ và y tá còn đang do dự băn khoăn thì em đã vội nói với họ rằng: em biết thế nào cũng phải chịu giải phẫu, và em sẵn sàng chịu đựng đến cùng…

Khi cuộc giải phẫu hoàn tất, một nữ tu đang săn sóc cho em biết chắc rằng em sẽ không thể sống nổi thêm một vài ngày, chị hỏi em: “Em ơi, em có thích ở lại với các dì, hay là em thích được về thiên đàng với Chúa ?” Câu đáp đến ngay không một chút ngại ngần: “Ở đây con có Chúa, về thiên đàng con cũng có Chúa, đâu có khác gì ? Bây giờ thì con chỉ thích những gì Chúa muốn nơi con mà thôi…”

Tiếp sau đó là một cơn hôn mê kéo dài. Em bé bất hạnh đã chịu đựng như thế dai dẳng suốt một tháng rồi mới lìa trần. Lúc chôn cất, giám đốc cùng các bác sĩ ở bệnh viện đã giành lấy việc khiêng chiếc quan tài bé nhỏ, bởi vì em bé đã nhắc cho họ nhớ, đã giúp cho họ hiểu thế nào là cậy trông vào Thiên Chúa, một niềm cậy trông bất khuất…

Trích bài giảng Mùa Chay 1975 tại Nhà Thờ Notre Dame de Paris
của cha BERNARD BRO, Dòng Đa Minh
( Ảnh chỉ mang tính minh họa )

Nếu Quý Vị thấy hữu ích, hãy chia sẻ bài viết này !

Gửi phản hồi

Người đăng tin

Lm. Giuse Lê Quang Uy, DCCT

Linh mục Dòng Chúa Cứu Thế