Trong những ngày qua, chúng ta đọc thấy những tâm sự rất Phục Sinh của cha Richard Hendrick với tựa đề Lockdown – Phong Toả
“Có sợ hãi đấy, có cách ly đấy, có hốt hoảng tích trữ đấy, có nhiễm bệnh đấy; thậm chí, có tử vong đấy.
Nhưng, nghe nói ở Vũ Hán, sau nhiều năm sống trong tiếng ồn, nay lại được nghe tiếng chim ca; sau mấy tuần yên ả, bầu trời giờ đây chẳng còn khói đen dày đặc nhưng xanh và trong.
Nghe nói trên những con phố của Assisi, người ta hát cho nhau nghe, hát vang qua những quảng trường vắng bóng người, và người ta cứ để cửa sổ nhà mình luôn mở, để những ai phải sống lẻ loi nghe được âm thanh của những gia đình chung quanh.
Nghe nói một khách sạn ở miền tây Ireland đang tặng và chuyển đồ ăn miễn phí cho những ai không thể ra khỏi nhà.
Hôm nay, một chị phụ nữ tôi quen biết đang bận phát cho bà con lối xóm tờ rơi, trên đó ghi số điện thoại của chị, để người già có thể gọi ai đó khi cần.
Cũng hôm nay, các Nhà Thờ và Hội Đường, Đền Thờ và Chùa Chiền đang sửa soạn chỗ cư ngụ cho những người vô gia cư, bệnh tật, kiệt sức.
Khắp thế giới, người ta đang sống chậm lại và trầm tư; khắp thế giới, người ta đang nhìn người láng giềng bằng ánh mắt mới; khắp thế giới, người ta đang bừng tỉnh trước một thực tại mới.
Họ biết mình thực sự mạnh đến đâu, biết mình thực sự bất lực đến cỡ nào và biết đâu là điều thực sự quan trọng, để rồi sống yêu thương.
Vậy chúng ta hãy cầu nguyện và nhớ rằng, có sợ hãi đấy nhưng không cần phải hận thù; có cách ly đấy nhưng không cần phải khép mình cô độc; có hốt hoảng tích trữ đấy nhưng không cần phải bần tiện; có nhiễm bệnh đấy nhưng không cần phải mang một tâm hồn bệnh tật; thậm chí có tử vong đấy nhưng lúc nào tình yêu cũng được tái sinh.
Hãy tỉnh thức để lựa chọn xem giờ đây bạn phải sống thế nào. Hôm nay, hãy hít thở đi và hãy lắng nghe mà xem, đằng sau những ồn ào vì hoảng loạn của bạn, chim lại đang hót, bầu trời trong xanh, mùa xuân đang đến, và chúng ta luôn được bao bọc bởi tình yêu.
Hãy mở những cửa sổ của tâm hồn bạn, và dẫu lúc này bạn không thể tiếp xúc với ai qua quảng trường vắng bóng người, nhưng cứ hát lên nhé”.
Chính những lúc chúng ta tưởng như Thiên Chúa không có mặt, thì Người vẫn tiếp tục hoạt động vì Người mãi mãi là Tình Yêu. Không chỉ tác tạo, Người còn tái tạo; không chỉ tái tạo, Người còn tái chế; không chỉ tái chế, Người còn tinh chế.
Và như thế đại dịch rồi đây sẽ qua đi nhưng không là kết thúc mà là một khởi đầu; không là thảm hoạ nhưng là một sửa chữa; không là tai ương nhưng là thanh luyện.
Lạy Chúa, đừng để con ủ dột nhưng bắt đầu lại, đừng để con co ro nhưng sẵn sàng mở ra, đừng để con héo úa nhưng bắt đầu đâm chồi. Amen.
Trích một suy niệm của Lm. MINH ANH, Huế
Tựa đề của EPHATA