Chiaretta Bigoni và mẹ
Chiaretta Bigoni sinh ra trong một gia đình nghèo miền quê nước Ý. Mới lên 4, em đã mắc phải một căn bệnh nan y, hay nghẹt thở và nôn ra máu. Cha mẹ em nuốt nước mắt bán dần mảnh ruộng nhỏ bé của mình để tìm cách đưa em lên thành phố, đi hết bệnh viện này sang bệnh viện khác tìm thầy tìm thuốc để chữa trị, đồng thời cũng đổi chỗ ở liên tục để may ra vì thế mà em khoẻ lại với những vùng khí hậu mới. Thế nhưng, tiền mất tật mang, các bác sĩ giỏi cũng đành bó tay !
Trong cơn tuyệt vọng, cha mẹ em nghe nói đến phong trào Bác Ai Hiệp Nhất, liền đưa em tìm đến một bệnh viện của phong trào này ở gần Trung Tâm Loppiano thuộc vùng Firenze nước Ý. Nơi đây cả nhà em xin nhập viện, tham gia cầu nguyện với Nhóm Focolare và tập sống yêu thương chia sẻ theo Lời Chúa. Hằng ngày, Chiaretta rước Chúa Giêsu Thánh Thể ở ngôi Nhà Nguyện của bệnh viện và cố gắng sống từng giây phút hiện tại trong ý nghĩa hiệp thông với Chúa. Em ghi tên vào một lớp học bình dân, nhưng suốt năm chỉ có thể đến lớp được 3, 4 lần vào những lúc sức khỏe khá nhất. Dù vậy, các bạn vẫn mang bài vở đến nhà cho em, rồi lại nhận bài của em làm đem nộp cho các thầy cô giáo. Thế mà đến kỳ thi cuối năm, Chiaretta vẫn đứng hạng nhất.
Mặc dù biết mình không thể sống được bao lâu nữa, em vẫn luôn hồn nhiên dễ thương với mọi người, khiến cho các bác sĩ, y tá ở bệnh viện, ai cũng phải vừa xót xa vừa cảm phục. Đặc biệt mỗi lần phải tiêm thuốc, em đều vui vẻ đưa tay ra, kèm theo một nụ cười thật tươi: “Xin cứ tiêm cho cháu đi, đừng ngại, có Chúa ở với em mà !”
Khi cơn bệnh của Chiaretta trở nên trầm trọng. Cha mẹ quyết định đưa em về lại làng cũ. Lúc từ giã, phải khó khăn lắm em mới có thể bước đi bắt tay các bạn cùng phòng, em không quên lập lại một câu nói đơn sơ: “Chỉ tạm biệt thôi, chúng ta sẽ gặp lại nhau, không dưới đất thì trên Nước Trời vậy !” Em cũng lễ phép đi cám ơn và chào từng bác sĩ và y tá đã chăm sóc cho em hơn một năm qua trong tình yêu mến gắn bó kỳ lạ.
Không lâu sau đó, ở bệnh viện Loppiano, được tin Chiaretta đã qua đời, ai cũng nhắc đến em với một lòng kính phục, họ trân trọng gọi em là “Tông-Đồ-Thiếu-Nhi” vì chính em đã dạy cho họ biết thế nào niềm vui phó thác trọn đời cho Chúa…
Từ nội san THÁNH THỂ số 7