Ở làng Phong Quy Hòa, Quy Nhơn, tháng 9 năm 2016
Một thầy giáo ra bài làm ở nhà cho các học sinh: “Hãy viết lại quãng thời gian trong cuộc đời mà em là một người Samari tốt lành đối với ai đó”. Một trong các học sinh đã viết bài ấy như sau:
“Vào mùa hè trước khi tôi lên trung học, giáo xứ chúng tôi tổ chức một ngày đi thăm người già và người tàn tật ở một bệnh viện gần đó. Cả một dẫy xe lăn và bệnh nhân làm tôi choáng váng. Lúc đầu tôi chỉ nhìn thấy xe lăn. Sau đó tôi nhận thấy có người ngồi xe lăn nhìn chăm chăm vào đôi chân của tôi.
Chỉ có thế. Bấy giờ tôi không chỉ nhìn đến xe lăn và tôi bắt đầu nhìn thấy người ngồi trong đó. Tôi thấy các bà tàn tật, những cựu chiến binh bị bại liệt, những ông già không ai chăm sóc, các em nhỏ thật gầy gò mảnh khảnh. Tất cả đang chờ đợi xem có ai đó để ý đến họ…
Tôi thấy ngột ngạt, vội vàng bước đi. Tôi rảo bước quanh bệnh viện có đến một giờ đồng hồ. Tôi cảm thấy tức giận Thiên Chúa và hoàn toàn hoang mang khi thấy quá nhiều sự đau khổ ở nơi này. Tôi cảm thấy cô đơn hơn bất cứ bệnh nhân nào. Tôi mới là người cần được giúp đỡ, chứ không phải họ!
Nhưng một lúc sau, vị Thiên Chúa mà tôi đang trút cơn giận dữ lên Người, bỗng dưng trở nên thực tế và cụ thể hơn bao giờ hết trong cuộc sống. Tôi cảm thấy Thiên Chúa đã yêu thương những người này một cách đặc biệt. Đó là một cảm nghiệm kỳ lạ: bỗng dưng Đức Tin sút giảm và bỗng dưng Đức Tin gia tăng, tất cả xảy ra chỉ trong một khoảng khắc.
Tôi trở lại nơi có những người già và tàn tật. Và tôi bắt đầu làm bất cứ việc gì có thể để làm họ vui: lấy cho họ ly nước ngọt và nói chuyện với họ. Tôi làm cho gương mặt họ sáng lên vào buổi chiều hôm ấy…
Nhưng trong tất cả các khuôn mặt rạng rỡ hôm ấy, có một khuôn mặt nổi bật hơn tất cả. Tôi không bao giờ quên được khuôn mặt ấy, đó là khuôn mặt của chính tôi. Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình lại tốt, lại dễ thương đến thế. Chưa bao giờ tôi cảm thấy vui như vậy.”
Từ một bài chia sẻ Tin Mừng
của Lm. MARK LINK, Dòng Tên