Một vị tôn sư say sưa giảng giải, các môn đệ chăm chú lắng nghe những giai đoạn thầy mình đã trải qua trên con đường tìm kiếm Thiên Chúa. Ông nói:
“Trước tiên Thiên Chúa nắm lấy tay thầy, dẫn thầy vào Vùng Đất Hành Động, ta sống ở đó vài năm. Rồi Ngài trở lại dẫn ta vào Vùng Đất Sầu Muộn, ta sống ở đó cho đến khi tâm hồn mình được thanh luyện khỏi mọi vấn vương tục trần.
Đây là lúc ta thấy mình ở trong Vùng Đất Yêu Thương, nơi có những ngọn lửa bừng cháy thiêu rụi tất cả những gì còn lại trong bản ngã của ta và điều đó đã đưa ta tới Vùng Đất Lặng Thinh, nơi các mầu nhiệm sự sống và sự chết được mặc khải trước sự kinh ngạc của ta”.
Các môn đệ hỏi: “Thưa thầy, có phải đó là giai đoạn cuối cùng mà thầy tìm kiếm không ?” “Không”, vị tôn sư đáp. “Một ngày kia Thiên Chúa bảo thầy: Hôm nay, Ta sẽ dẫn con vào chốn sâu nhất của Đền Thờ, đến chính cõi lòng của Ta… Và thầy đã được Thiên Chúa dẫn đến… Vùng Đất Cười”.
Từ một bài suy niệm của Lm. MINH ANH, Huế