Một lần, tại bến xe thị xã Bắc Ninh, đang ngồi đợi xe xuất bến, bỗng tôi nghe thấy tiếng quát tháo trên một chiếc ôtô sắp khởi hành đi Bắc Giang: “Bà già này, xuống ngay ! Liều thật, không có đủ tiền mà cũng dám lên xe hả ?”
Theo thói quen, tôi và nhiều người tò mò kéo lại vây quanh. Anh phụ lái đang bực bội cau có, ra vẻ phân bua với mọi người, trong khi đó, một bà cụ già nông dân khoảng 70 tuổi cũng rơm rớm nước mắt kể lể: “Tôi ra thăm đứa cháu đang ốm nằm bệnh viện, trong túi tôi chỉ còn có mười nghìn đồng, tôi nghĩ có lẽ cũng đủ, ai có ngờ còn thiếu năm nghìn ? Tôi đã xin anh ấy là về đến Lục Nam, nhà tôi ở ngay đó, tôi sẽ vào lấy tiền trả ngay, nhưng anh ấy cứ nhất quyết không cho tôi đi…”
Nói đến đây thì bà cụ bật khóc mếu máo. Nhiều người thấy ái ngại nhưng cũng ngần ngại thế nào ấy. Chợt, một anh thanh niên trạc tuổi tôi, cũng đang đợi xe, bước tới đưa cho bà cụ tờ 5.000 đồng và nói: “Cháu chỉ có chút ít biếu bà để bà trả tiền xe cho đủ…”
Hoàn toàn ngỡ ngàng, bà cụ nhận tiền mà run run cảm động: “Thật quý hóa quá, tôi xin cảm ơn anh nhiều…” Tôi nghe có tiếng xì xào của ai đó: “Dại quá đi mất, khéo lại bị mụ già lừa một quả !” Nhưng tôi cũng nghe được một tiếng thì thầm bên trong đáy lòng mình: “Còn bạn ? Bạn khôn hay dại khi từ khước một con người ?”