VUI SỐNG TIN MỪNG

DÁM LỘI NGƯỢC


Trích một lá thư gửi cho ông Diognetus thời các Giáo Phụ viết về các Kitô hữu thời bấy giờ, những thế kỷ đầu tiên:

“Các Kitô hữu không khác người ta về xứ sở, ngôn ngữ và tập quán trong đời sống. Họ sống ở quê hương mình mà như những khách kiều cư. Họ có chung mọi thứ như công dân, nhưng phải gánh chịu đủ thứ như lữ khách. Miền đất lạ nào cũng là quê hương, nhưng quê hương nào cũng là đất khách đối với họ.

Họ lập gia đình, sinh con đẻ cái nhưng không phá thai. Họ ăn chung với nhau, nhưng không chồng chung vợ chạ. Họ sống ở trần gian nhưng là công dân của Nước Trời.

Họ yêu thương mọi người, nhưng mọi người ngược đãi họ. Họ bị giết mà vẫn được sống. Họ là những hành khất, nhưng lại làm cho nhiều người giàu có. Họ thiếu thốn mọi thứ, nhưng lại dư dật mọi sự.

Họ bị sỉ nhục, nhưng giữa sỉ nhục, họ được vinh quang. Danh thơm của họ bị chà đạp, nhưng bằng chứng về đời sống công chính của họ được phô bày. Bị nguyền rủa, họ chúc lành. Bị đối xử nhục nhã, họ tỏ lòng kính trọng.

Hồn ở trong xác thế nào, Kitô hữu sống giữa thế gian cũng như vậy. Linh hồn yêu thân xác, nhưng thân xác và các chi thể lại ghét linh hồn. Kitô hữu yêu kẻ ghét mình. Xác thịt thù ghét và gây chiến với linh hồn, dù linh hồn không làm gì hại xác thịt, mà chỉ ngăn cho nó không đắm mê lạc thú. Thế gian ghét các Kitô hữu như vậy, dù họ không gây thiệt hại gì cho nó, mà chỉ chống lại các lạc thú.

Thiên Chúa đã đặt họ vào tình trạng như thế và họ không trốn tránh”.

Từ một suy niệm của Lm. MINH ANH, Tổng Giáo Phận Huế

Nếu Quý Vị thấy hữu ích, hãy chia sẻ bài viết này !

Gửi phản hồi

Người đăng tin

Lm. Giuse Lê Quang Uy, DCCT

Linh mục Dòng Chúa Cứu Thế