Trời đã về khuya, tĩnh mịch và yên ắng. Ổ khoá đánh thức chìa khoá dậy và than thở so bì: “Ngày nào tôi cũng phải vất vả trông coi nhà cửa, vậy mà ông chủ lại chỉ thích anh, đi đâu cũng đem anh theo. Tôi ngưỡng mộ anh”.
Thế nhưng chìa khoá càu nhàu: “Ngày nào anh cũng được ở nhà, thoải mái, còn tôi cứ phải nằm trong túi quần ông chủ, đi khắp mọi nơi mà có thấy được cảnh vật gì đâu. Tôi ngưỡng mộ anh mới phải chứ”.
Một ;ần nọ, chìa khoá làm cao, tự giấu mình đi, ông chủ về không thấy nó đâu liền giận dữ lấy viên gạch phá nát ổ khoá, rồi tiện tay vứt ổ khóa đã hỏng vào sọt rác.
Nhưng đến khi vào được trong nhà, ông chủ lại tìm thấy chìa khoá sâu trong ngăn tủ, bực mình quá, ông bảo: “Ổ khoá đã đập hư rồi, giữ lại mày cũng vô ích thôi !” Nói xong, ông cũng tiện tay vứt nốt chiếc chìa khóa vào sọt rác.
Sưu tầm của Ephata