Một cô gái đỏng đảnh trước một quầy dừa hỏi: “Nhiêu một trái ?” Ông già bán dừa trả lời: “Thưa cô, mười ngàn một trái”. Cô gái nói: “Bán cho tôi hai trái mười lăm ngàn được không ? nếu không, tôi đi chỗ khác”. Ông già mỉm một nụ cười buồn buồn: “Vâng cô lấy đi, tôi đứng cả ngày, chưa bán được trái nào cả, coi như cô mở hàng vậy”.
Cô gái lấy hai trái dừa, bước đi với cảm giác của một người chiến thắng. Cô bước vào xe, đi đón cô bạn, cả hai vào một tiệm ăn sang trọng. Họ ngồi xuống bàn, gọi những gì họ thích. Hai người chỉ ăn một ít và để lại đồ dư rất nhiều. Sau đó cô ấy thanh toán hoá đơn: 850.000 đồng, cô đưa chín trăm và bảo cậu chủ: “Khỏi thối nghen”.
Sự việc có vẻ rất bình thường đối với cậu chủ tiệm giàu có, nhưng xét cho cùng, nó rất xót xa cho cụ già nghèo đẩy xe bán dừa rong. Hai trái dừa ấy có một chút mặn của mồ hôi và… một chút cay cay của nước mắt.
Từ một bài suy niệm của Lm. MINH ANH, Huế