Tôi thuê một người thợ chuyên về ống nước đến giúp tôi sửa sang một nông trại cũ. Khi anh vừa xong một ngày làm việc cực nhọc, thì lốp xe anh bị xì khiến anh phải mất không một giờ để thay lốp, vá lốp. Đến lượt chiếc khoan điện anh hỏng, rồi cái xe một tấn cũ kỹ của anh lại hục hặc không chịu nổ máy. Tôi bảo thôi trễ rồi, để tôi lấy xe đưa anh về nhà rồi mai tính sau. Và trong suốt thời gian tôi lái xe, anh ngồi trầm ngâm im lặng như một pho tượng.
Đến nhà, anh mời tôi ghé vào thăm gia đình anh một tý. Trên đường từ xe bước đến cửa ra vào, anh dừng lại một thoáng trước một cái cây nhỏ trồng ngay lối ra vào, đưa hai tay lên chạm nhẹ lên đầu cành cây. Và rồi, khi anh mở cửa vào nhà thì ô kìa, tôi thấy con người anh đã thay đổi một cách lạ lùng. Gương mặt sạm nắng như sáng lên trong nụ cười; anh ôm hai đứa con nhỏ vào lòng và hôn vợ mình thật ân cần.
Trò chuyện hỏi han một chút nữa thì tôi xin kiếu, anh tiễn tôi trở ra xe. Chúng tôi đi ngang qua cái cây nhỏ và lòng hiếu kỳ tò mò đã làm tôi buột miệng hỏi anh về điều là lạ tôi thấy anh làm lúc mới về, khi đi ngang cái cây ấy.
Anh trả lời: “À, thưa ông, đấy là cái… cây phiền muộn của tôi. Tôi biết rằng mình không thể nào tránh khỏi những phiền toái bực dọc trong công việc, nhưng có điều chắc chắn, ấy là những bực bội đó không đính dấp gì đến căn nhà này, đến vợ con tôi. Vì thế khi chiều tối đi làm về đến nhà, tôi liền đứng lại một chút, treo tất cả chúng lên cành cây này, và tôi xin Chúa lo liệu cho chúng. Rồi sáng hôm sau tôi sẽ lại lấy xuống mà đem đi.”
Anh ta mỉm cười nói tiếp: “Điều lý thú và ngộ nghĩnh là sáng hôm sau, khi tôi lấy xuống thì dường như các bực mình khó chịu không còn nhiều bằng lúc tôi đã treo chúng lên cành cây đêm hôm trước nữa !”
KHUYẾT DANH, bản dịch của giáo sư TRẦN DUY NHIÊN, 1995
LÊ QUANG UY biên tập, 2015
Nếu Quý Vị thấy hữu ích, hãy chia sẻ bài viết này !