Một hôm tôi gọi một chiếc taxi, nhảy vội vào để kịp ra phi trường. Ðang chạy đúng làn xe thì bỗng từ bãi đậu xe phía trước, một chiếc xe màu đen phóng ra. Người lái taxi thắng gấp kêu một tiếng két, và kịp tránh, không va chạm chiếc xe kia trong đường tơ kẽ tóc !
Đã vậy, người lái chiếc xe kia còn ngoái đầu mắng chúng tôi. Người lái taxi của tôi chỉ cười vẫy chào lại. Tôi thấy anh thật là tử tế. Thế nên tôi hỏi: “Sao anh hiền vậy ? Anh kia suýt tông hư xe của anh và mình có lẽ đã phải vào bệnh viện rồi !”
Bấy giờ anh lái taxi dạy tôi bài học này, tôi gọi nó là Quy luật của “xe rác”.
Anh giải thích rằng nhiều người cứ như là “xe rác” vậy. Họ chạy vòng quanh mang theo đầy những “rác”, đầy bực dọc, đầy nóng giận và chán chường. Vì “rác” của họ đầy ắp, họ cần có nơi đổ “rác” và đôi khi họ đã trút tất cả lên bạn.
Bạn đừng mang nó vào mình. Chỉ cần mỉm cười, vẫy chào, chúc điều tốt lành rồi ta cứ đi tiếp. Ðừng thèm lấy “rác” đó rồi mang rải ra cho người khác nơi làm việc, dọc đường hay mang về nhà mình. Người thành đạt quyết không để cho mấy cái xe chở “rác” như thế làm hỏng mất một ngày sống của mình.
Cuộc đời quá ngắn để mà cứ sống trong hối tiếc, vậy nên… Hãy yêu thương người cư xử tốt với mình và cầu nguyện cho ai xử tệ.
Cuộc sống này ta tạo nên nó chỉ mười phần trăm còn chín mươi phần trăm là tùy thuộc cách ta tiếp nhận nó !
DAVID J. POLLAY