Tất cả các ông đều đồng tâm nhất trí,
chuyên cần cầu nguyện cùng với mấy người phụ nữ,
với bà Maria thân mẫu Đức Giêsu
( Cv 1, 14 )
Có lần tôi trông thấy một người cha nóng giận đánh con túi bụi, người mẹ chẳng dám làm gì, chỉ ôm mặt khóc. Tàn cơn giận, người cha bỏ đi, đứa con chạy lại ôm lấy mẹ, người mẹ vừa khóc vừa lấy dầu bôi cho con những vết bầm tím…
Thường trong gia đình Việt Nam chúng ta, cha là người giữ kỷ cương, nề nếp nên được gọi là nghiêm đường, còn mẹ thì nhân từ bao dung, lắm khi thương con chẳng suy nghĩ hơn thiệt, nên gọi là từ đường. Tại sao cha mẹ lại yêu thương con cái ? Câu hỏi này phải hỏi ông Trời, đã là cha là mẹ thì tự nhiên là thương con, không ai dạy, chẳng ai bắt, cứ thương thôi mà chẳng được trả xu nào.
Thế Đức Mẹ có thương Chúa Giêsu không ? Câu hỏi xem ra thừa. Có mỗi một con trai, lại là một bà góa thời điểm Chúa Giêsu bị giết, Chúa Giêsu là tất cả những gì Đức Mẹ có. Ở phương Đông này, một bà mẹ góa mà mất đứa con trai duy nhất là mất cả cuộc đời.
Bước vào cuộc thương khó, Chúa Giêsu biết mình sẽ chết, bỏ lại mẹ mình, bỏ lại các môn đệ yêu quý. Rồi đây sẽ có Chúa Thánh Thần thay thế Ngài lo cho các môn đệ. Ngài ở lại với họ bằng Mình và Máu là sự hiện diện cách cụ thể cầm được chạm được. Nhưng như thế vẫn là chưa đủ, vẫn còn thiếu một… từ đường.
Khi còn ở dương gian, Chúa Giêsu đã nếm hưởng một tình mẹ thật ngọt ngào mà chúng ta vẫn ca ngợi là “khoan thay, nhân thay, dịu thay”, thì khi từ giã cõi đời, ngài cũng muốn các môn đệ yêu dấu của mình có được người mẹ đó.
Vì vậy cho nên khi hấp hối, Chúa Giêsu trao mẹ mình cho Thánh Gioan: “Này là mẹ của anh”. Từ đó Hội Thánh đã ca tụng Mẹ của mình với bao nhiêu là tước hiệu cao sang: Mẹ Thiên Chúa, Nữ Vương Thiên Đàng, Mẹ Phù Hộ các Giáo Hữu, Mẹ Chỉ Bảo Đàng Lành, Mẹ Hằng Cứu Giúp… nhưng không có danh hiệu nào đơn giản mà cảm động hơn danh hiệu chính Chúa Giêsu nói: “MẸ CỦA ANH”. Nghĩa là khi chúng ta cầu nguyện với Đức Mẹ, chúng ta chỉ cần nói “Lạy Mẹ CỦA CON”. Thế là đủ ! Một đứa con nhỏ nó không gọi mẹ nó là Mẹ nhà giáo ưu tú, Mẹ nghệ sĩ nhân dân… nó chỉ gọi mẹ của nó là Mẹ ơi, Má ơi… và mẹ nó bế nó lên, chỉ vậy thôi là nó hạnh phúc rồi.
Chúa Giêsu muốn để mẹ mình lại cho các môn đệ vì ngài biết rằng thật phúc cho ai được người khác cầu nguyện cho mình, bảo bọc mình bằng kinh nguyện. Có bà mẹ nào mà trong lòng lại không có những đứa con của mình. Bà sinh lũ con ra đời rồi đấy, chúng chạy nhảy tung tăng, chúng cưới vợ lấy chồng, chúng làm ông này bà nọ… nhưng cho đến chết, cả đến khi bà về với Chúa trên Trời, chúng vẫn cứ còn ở trong dạ mẹ, ở trong lòng bà. Đơn giản vì đã là mẹ thì không thể quên con, đã là mẹ thì thương con.
Thế nên đâu có cần nhắc các bà mẹ phải cầu nguyện cho con cái mình, chuyện đó các bà mẹ làm y như chuyện phải ăn cơm uống nước, không có không sống được. Thế nên xưa nay người ta chỉ cần nhắc con cái phải cầu nguyện cho cha mẹ chứ cần gì phải dặn dò các bà mẹ cầu nguyện cho con.
Các môn đệ cần một người mẹ bên cạnh vì chính Chúa Giêsu biết thế gian này ác tâm đến thế nào. Chính nó lập mưu giết chết Ngài. Các môn đệ cần có Mẹ để như đứa con nhỏ chạy vào lòng mẹ khi nó sợ hãi, để được nâng đỡ, chở che bằng sự cầu bầu thần thế của Mẹ.
Các môn đệ phải có một bà mẹ cầu nguyện cho họ vì họ cũng là những kẻ có tội, những kẻ gây chia rẽ bất hòa, họ đều có thể là những Augustino cần có bà mẹ Monica trong đời. Mỗi ngày họ đều xin “cầu cho chúng con là kẻ có tội”.
Mẹ của các môn đệ Chúa chính là Mẹ chúng ta.
Lm. NGUYỄN MINH ĐỨC, DCCT