Một chiều cuối đông, gió mưa ảm đạm, những hành khách trên chuyến xe đò lặng lẽ nhìn con đường độc điệu. Cái giá lạnh bên ngoài và từng cuộc sống buồn tẻ bên trong như đang giam hãm mọi người trong một thứ thinh lặng nặng nề, không ai buồn nói với ai một lời. Nhưng ở một trạm đường kia, mọi người bỗng ra khỏi sự thinh lặng của mình để đưa mắt nhìn về một phụ nữ trẻ bước lên xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh…
Người phụ nữ bắt đầu nói, cười và đùa giỡn với đứa con thơ chị đang bồng trên tay. Cử chỉ của người phụ nữ, tiếng cười hồn nhiên của đứa bé đã thu hút sự chú ý của mọi hành khách. Trong phút chốc, một ngọn gió mát của hiếu kỳ, của liên đới, của tham dự và của sức sống đã đem lại một bầu khí ấm áp cho mọi người. Ai ai cũng bừng tỉnh từ cơn thinh lặng ngái ngủ…
Rồi nơi nầy có người bắt đầu nói chuyện, nơi kia có tiếng cười rôm rả… Hành khách chuyện trò cười nói càng lúc càng vui vẻ hơn. Giờ thì chuyến đi không còn là một cuộc độc hành lầm lì nữa.
Trên chuyến xe cọc cạch và buồn tẻ của thế giới, một người nữ đã bước lên. Tình yêu và sự sống đã bừng dậy, người nữ ấy chính là Mẹ Maria. Cùng với Chúa Giêsu, Mẹ đã bước lên chiếc xe ì ạch của thế giới rã rời, để biến nó thành một hành trình vui tươi và đầy ý nghĩa. Cả chuyến xe cuộc đời của mỗi người, mỗi gia đình chúng ta cũng vậy, ước gì Mẹ Maria và Chúa Giêsu cũng đang có đó để bầu khí sống của chúng ta trở nên dễ chịu, ấm áp, và nếu có một cái gì đó bất trắc, Mẹ sẽ nói với con mình: “Con ơi, họ hết rượu rồi”.
“Lạy Chúa, không ít lần chúng con hết rượu thật, cũng có thể ngay hôm nay… Xin đến với chúng con và nhất là cho chúng con biết mềm mỏng trước lời Mẹ dạy, “Ngài bảo gì thì hãy làm theo”, Amen.
https://www.youtube.com/watch?v=VSEA5EcJYns&feature=youtu.be
Trích bài của Lm. MINH ANH,
Giáo Phận Huế, Chúa Nhật 20.1.2019