Ở một miền quê hẻo lánh, nơi đó có người phụ nữ sống một mình dù bụng mang dạ chửa.
Vào một đêm giông bão chị đau bụng dữ dội và hiểu mình sắp sanh. Chị quyết định đi về phía thành phố cách đó khá xa. Dọc đường dài, chị phải đi qua một cây cầu nhỏ. Khi vừa tới được giữa cầu chị đau đến mức không thể đi nữa. Và chị đã quyết định luồn xuống dưới gầm cầu và hạ sinh con mình ở đó.
Sáng hôm sau một người phụ nữ khác đang chạy qua cầu thì chiếc xe bỗng dưng chết máy, khi xuống xe kiểm tra thì cô nghe có tiếng khóc nhỏ như tiếng mèo con kêu ở đâu đó. Cô len xuống dưới chân cầu và phát hiện một đứa bé được quấn trong những lớp quần áo dày của người mẹ, còn chị thì đã chết vì lạnh và không có một mảnh áo che thân.
Người phụ nữ tốt bụng ấy đem đứa bé về nuôi. Sau này vào sinh nhật lần thứ 10 của nó, cô đã kể cho bé đầu đuôi câu chuyện. Những tưởng đứa bé sẽ khóc lu loa, nhưng không, bé chỉ yêu cầu cô dẫn nó tới mộ người mẹ quá cố. Dù trời đang vào mùa Đông lạnh giá, người mẹ nuôi vẫn chở đứa bé đi.
Đến nơi bé bảo cô để nó được ở bên mộ mẹ một mình. Cô liền đi ra xa nhưng vẫn để mắt trông chừng đứa bé, sợ nó hụt chân ngã ở chân cầu. Cô trông thấy đứa bé đứng trước mộ mẹ nó, lần lượt cởi từng lớp áo khoác của mình ra. Cô nghĩ: “Sao tự dưng thằng bé lại nóng đến mức cởi áo ngoài ra? Nhưng chắc nó sẽ không cởi hết đâu, trời đang lạnh thế này mà”.
Thế nhưng cậu bé đã cởi hết quần áo trên người ra, đến khi không còn mặc gì nữa. Cô hốt hoảng chạy đến ôm nó, đứa bé vùng ra bật khóc nức nở, bé nằm xấp xuống ôm lấy mộ mẹ mà hỏi: “Mẹ ơi! Bây giờ thì con có lạnh như mẹ lúc đó không?”…
KHUYẾT DANH, từ Alphonse Family
Chuyện ngắn, nội dung hay và tình cảm.
Tôi xúc động khi đọc chuyện này. Cảm ơn tác giả.