NGƯỜI PHỤ NỮ QUAN TRỌNG NHẤT TRONG CUỘC ĐỜI CỦA TÔI
KHÔNG PHẢI MẸ, MÀ CHÍNH LÀ BÀ NỘI…
Bà Nội không được ăn học nhiều, mới lớp 2 đã phải nghỉ giữa chừng để tần tảo mưu sinh, kiếm tiền phụ giúp gia đình.
Bà làm bạn với gánh mì từ rất sớm. Nghe kể rằng, ngày xưa mì Quảng bà Sáu Tuyển ngon nổi tiếng ở Đà Nẵng, lại rẻ nữa. Bà Nội hay gánh đến bán trước cổng viện Thần Học, là nơi chuyên đào tạo các Mục Sư, tại chốn được mệnh danh là “cái nôi của Hội Thánh Tin Lành Việt Nam”, nên đa số các mục sư sau này đều biết đến Bà…
Bà Nội chỉ có một người em trai duy nhất, kém Bà đến 12 tuổi là cố Mục Sư Nguyễn Văn Vạn. Tuy không được học hành đàng hoàng, nhưng Bà Nội cố gắng lo cho em mình rất chu đáo. Ông cậu hồi đó tốt nghiệp xuất sắc, biết nói nhiều thứ tiếng, và được đi đến nhiều quốc gia trên thế giới theo lời mời.
Ông được vinh dự dùng chung những buổi tiệc sang trọng với các vị lãnh đạo… Tuy nhiên, do căn bệnh đau dạ dày hành hạ, nên ông chỉ có thể ăn được bánh mì khô, là thứ duy nhất ông vẫn luôn mang theo bên mình.
Ông cậu của tôi cũng chính là người đã soạn lời Việt cho bản thánh ca bất hủ “Tiệc Thánh” – một nhạc phẩm được lưu truyền trong sách Thánh Ca của Tin Lành, thường được xướng lên giữa hội chúng vào mỗi đầu tháng của bữa tiệc ly.
Với Bà Nội, lúc nào ông cậu cũng thể hiện lòng biết ơn, kính trọng tuyệt đối. Ông mất trước Bà tôi khoảng một năm tại Mỹ, hưởng thọ 85 tuổi.
Bà Nội thương hai chị em tôi nhất trong đám con cháu, có lẽ do chúng tôi không có mẹ. Đến giờ, tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh Bà ngồi, một tay quạt cho tôi ngủ, tay kia đưa nôi à ơi ru thằng em kế… Hễ có đồng nào cũng đều chắt chiu, cắc củm, dấm dúi nuôi các cháu ăn học…
Cứ thế, chúng tôi lớn dần lên trong tình yêu thương và sự chăm sóc của Bà và Ba. Riết rồi, cũng chẳng thèm bận tâm, vì sao mình không có mẹ nữa…
Bà Nội tôi làm thơ rất hay, dù không biết chữ, nhất là thể loại châm biếm. Đứa nào bị Bà làm thơ trêu thì vừa tức, vừa buồn cười, nhưng đều nói nhỏ với nhau rằng: “Công nhận Bà mình giỏi thật ! Nếu ngày xưa mà được ăn học đàng hoàng, chắc có khi cũng chẳng thua gì Hồ Xuân Hương hay Bà Huyện Thanh Quan đâu !”
Lúc nào trong lòng bà, chúng tôi cũng là những đứa giỏi giang, xinh đẹp và đáng tự hào nhất. Bà không ngần ngại bộc lộ điều đó với những đứa cháu khác. Chính vì vậy mà chị em tôi bị chúng nó ganh tỵ, ghét bỏ, thậm chí tẩy chay…
Bà Nội mất năm 97 tuổi. Di nguyện tha thiết nhất trong đời là được nằm sát bên mộ ông Nội đã được thực hiện ( Ông tôi mất trước đó rất lâu, trước cả khi chúng tôi chào đời ). Tang lễ Bà được cử hành trọng thể ở Hội Thánh Tin Lành Đà Nẵng, là nơi mà Bà đã gắn bó, và có rất nhiều kỷ niệm. Nhiều người tôi chưa bao giờ gặp đã đến nhìn Bà lần cuối cùng. Họ oà khóc tiếc thương… Những câu chuyện, tôi chưa bao giờ nghe, được các vị Mục Sư thay phiên nhau đọc trong phần kể về tiểu sử – cũng như cuộc đời yêu mến và tin kính Chúa vô đối của Bà…
Bà Nội của tôi, tuy không giàu, nhưng Bà đã ký thác lại cho chúng tôi một tài sản quý giá, đủ để tôi sử dụng hết trong những năm tháng sống còn lại trên đất của mình. Đó chính là: tình yêu thương và Đức Tin Cậy, vâng lời…
Tôi đã không khóc nhiều sau khi Bà qua đời. Bởi vì tôi biết, Bà tôi đang ở một nơi rất vinh hiển và đẹp đẽ…
TRANG LE