Ngày ấy, ở Rock Island, cậu học trò Michael Dallkoff là một thằng bé rụt rè ít nói và đầy tự ti mặc cảm. Ở sân trường, bao giờ cậu cũng chỉ đứng nép ở một góc để lặng lẽ quan sát các bạn chơi đùa. Trong lớp học, môn nào cậu cũng tỏ ra yều kém, hình như chỉ có mỗi môn Luận văn là cậu còn hứng thú nghe giảng và làm bài, tuy vậy, điểm môn Văn của cậu cũng chẳng mấy khả quan.
Hôm ấy là một ngày tháng 10 năm 1955, cô giáo Ruth Brauch cho cả lớp làm một bài luận với cách ra đề lạ lùng và táo bạo: hãy viết tiếp chương kết cho một cuốn tiểu thuyết đang nổi tiếng.
Dallkoff bỗng dưng thấy hứng thú để tưởng tượng và thả cho ngòi bút chạy thoăn thoắt trên trang giấy. Thế nhưng, khi nộp bài cho cô, em lại thấy nản lòng, bởi rồi tất cả cũng chỉ vô ích, có bao giờ em đạt được một điểm khá đâu !
Thế nhưng, một tuần sau, cô giáo Ruth Brauch lại trân trọng đọc trước lớp một bài viết cô đánh giá là xuất sắc. Dallkoff trong lòng đang buồn rầu bâng quơ, không chú tâm nghe lắm, thì chợt giật mình khi cô giáo xuống tận bàn em ngồi để trao bài luận của em kèm theo một nụ cười thật tươi. Dallkoff ngẩn ngơ, không ngờ nãy giờ mọi người đang xuýt xoa về chính bài làm của mình. Cậu nhìn vào góc ghi lời phê của cô giáo, vỏn vẹn chỉ có hàng chữ: “Bài viết rất hay !”
Chỉ có 4 từ thôi, mặc dù đã bao năm trôi qua, bản thân Dallkoff không còn nhớ điều gì đặc biệt ở bài luận này, cũng như điểm số mà cô Ruth Brauch đã cho mình. Nhưng chắc chắn là 4 từ ấy đã đưa ông vào nghề viết văn, ảnh hưởng đến cả sự nghiệp và tính cách con người của ông. Ông kể lại:“Trước đó, tôi không hề nghĩ rằng mình sẽ làm được gì trong tương lai. Nhưng sau khi tôi đọc được lời nhận xét của cô giáo, tôi lập tức nung nấu ý định sáng tác một truyện ngắn đầu đời, điều mà tôi chẳng bao giờ dám mơ tưởng !”
Trong suốt những năm kế tiếp, Dallkoff vừa chăm chỉ học hành, vừa lao vào việc viết văn với một niềm say mê kỳ lạ. Và người đầu tiên được đọc những truyện ngắn đầu tay ấy luôn luôn là cô giáo Ruth Brauch. Cô sửa chữa cẩn thận, đề nghị thêm bớt ở bên lề trang giấy. Những ý kiến đánh giá của cô rất khách quan, nhưng cũng đầy khích lệ. Tên tuổi của Dallkoff bắt đầu xuất hiện đều đặn trên tờ nội san của trường. Dallkoff kể lại: “Lúc ấy, cô giáo Ruth Brauch là tất cả nguồn động viên mà tôi cần để vươn lên !”
Mỗi ngày, lòng tin của Dallkoff càng được củng cố và nhân lên. Khoảng trời như cao hơn, thế giới dường như bao la, đưa bước cho cậu vào con đường sáng tác thành đạt. Giả như không có 4 từ vỏn vẹn “Bài viết rất hay !” năm nào của cô giáo, chắc có lẽ cậu vẫn là một chú bé lầm lì tự ti, và sẽ lớn lên không tên tuổi như bao con người bình thường khác.
Michael Dallkoff tiếp tục với giòng hồi tưởng hạnh phúc:
“Một ngày nọ, khi tôi đang làm việc ở một văn phòng, có một cô gái trẻ xin giữ chân thư ký cho tôi, cô ấy hiện đang theo học lớp bổ túc ban đêm để lấy bằng tú tài. Cô ấy đã xin tôi một lời khuyên và sự giúp đỡ vì cô ngưỡng mộ tôi với tư cách là một nhà văn nổi tiếng. Tôi đến thăm cô giáo Ruth Brauch và kể về cô gái. Cô Brauch thật sự xúc động khi nhận thấy lời phê trên bài luận của tôi năm nào không chỉ chắp cánh cho tôi trở thành một nhà văn, mà còn tỏa bóng xa hơn, rộng hơn thế nữa…”
Và chính cô gái đến xin Michael Dallkoff một lời khuyên, sau này cũng đã trở thành một nhà văn thành đạt và là người bạn đời chung thủy của ông. Tất cả chỉ nhờ một lời khen đáng giá ngàn vàng !
Dịch từ Reader’s Digest, tạp chí VÌ TRẺ THƠ