
Vừa nhận được điện thoại, vị bác sĩ trung niên vội vã tới bệnh viện ngay. Ông khoác vội bộ quần áo của phòng mổ và chuẩn bị vào phòng giải phẫu…
Vị bác sĩ điềm tĩnh trả lời: “Tôi chân thành xin lỗi, hôm nay không phải ca trực nên tôi không có mặt tại bệnh viện. Thế nhưng vừa nhận được điện báo tôi đã đến ngay đây… Và lúc này tôi muốn được thinh lặng tịnh tâm một chút để chuẩn bị cho ca mổ…”
Người cha đứa bé càng giận hơn: “Tịnh tâm à? Giả như con của ông đang nằm trong phòng cấp cứu thì ông có tịnh tâm được không? Nếu như con trai ông sắp chết, ông sẽ làm gì?”
Vị bác sĩ lại mỉm cười trả lời: “Tôi sẽ nói điều mà ông Gióp đã nói trong Kinh Thánh: “Thân trần truồng sinh từ bụi đất, tôi sẽ trở về bụi đất thân trần truồng. Chúa đã sinh ra, Chúa lại lấy đi, xin chúc tụng Chúa”. Các bác sĩ chúng tôi thật ra không có khả năng giữ lại mạng sống của ai cả. Xin ông hãy đi và cầu nguyện cho con trai ông. Chúng tôi sẽ nỗ lực hết mình và cậy trông vào ân sủng Thiên Chúa.”
Người cha đứa bé vẫn còn hậm hực: “Khuyên người khác trong khi bản thân mình lại chẳng dính dáng gì, coi bộ quá dễ dàng”.
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại. Vị bác sĩ và êkíp giải phẫu miệt mài vài giờ liền trong phòng mổ. Và cuối cùng, vị bác sĩ đã bước ra báo tin: “Cảm tạ Chúa, con trai ông đã được cứu. Nếu muốn biết thêm chi tiết, xin hãy hỏi cô ý tá vừa giúp tôi trong ca mổ”. Dứt lời, vị bác sĩ vội vàng đi thẳng dọc hành lang và rời khỏi bệnh viện.
Ngay khi cô y tá vừa bước ra, người cha đứa bé buột miệng nói ngay: “Loại người gì mà lại cao ngạo đến như thế kia chứ! Thậm chí ông ta không thèm dành vài giây trả lời cho tôi biết tình trạng con trai tôi”.
Cô y tá cúi xuống,ứa nước mắt, nghẹn ngào trả lờii trả lời: “Thưa ông, con trai duy nhất của bác ấy vừa mới qua đời hôm qua do một tai nạn. Hôm nay bác ấy đang lo tang sự cho cậu ở nhà quàn. Thế nhưng vừa nhận được điện báo của chúng tôi, bác ấy đã tới ngay để cứu con trai ông. Bây giờ thì bác ấy trở về ngay để tiếp tục lo hậu sự cho đứa con yêu quý của mình”…