Kính thưa anh chị em,
Nếu thế giới có những bà đầm thép như thủ tướng Anh, bà Thacher; thủ tướng Đức, bà Markel hay gần chúng ta hơn, bà Thái Văn Anh, tổng thống Đài Loan thì Hội Thánh, cách nào đó, cũng có một thục nữ thép như Têrêxa Hài Đồng Giêsu được kính nhớ hôm nay.
Đọc lại tự truyện “Một Tâm Hồn” và một ít thủ bản khác của Thánh nữ, chúng ta thấy nhiều điều thú vị nơi tâm hồn bé nhỏ mà khá thép này; ở đây lại là thép mềm. Nhiều lúc chúng ta cảm thấy tẽn tò với nữ nhi ấy, một tâm hồn nhỏ nhưng nhân cách, bản lãnh và ý chí lại không nhỏ chút nào.
Thú vị ở chỗ, đôi khi, chúng ta gặp thấy chính mình ở nhi nữ làng quê Alençon nước Pháp này. Mất mẹ từ lúc bốn tuổi, Têrêxa không chỉ yếu đuối, khiêm tốn, đơn sơ, phó thác nhưng còn rất khí khái, tham vọng, tự tôn, bướng bỉnh, nghệ sĩ, lãng mạn… đan xen với các tính khí khác.
Là một con người đầy tham vọng, Têrêxa muốn làm thánh, thánh lớn; thánh Đồng Trinh và cả thánh Tử Đạo: “Em muốn yêu Ngài, không chỉ yêu bình thường mà yêu như các Thánh, dám làm những chuyện ngông cuồng cho Ngài”; để rồi, ngày khấn Dòng, Têrêxa cầu nguyện: “Ôi Chúa Giêsu, con xin ơn bình an và yêu mến vô bờ. Xin cho con được tử vì đạo trong lòng hay nơi thân xác; tốt hơn, tử vì đạo cả hai”; “Con thấy mình có ơn gọi làm chiến sĩ, làm linh mục, làm tông đồ, làm tiến sĩ và chịu tử đạo”.
Như một nghệ sĩ lãng mạn, Têrêxa để mình rong ruổi theo Đấng Tình Quân Giêsu; nhưng không chỉ cho mình, trái tim Têrêxa còn ôm ấp bao linh hồn khác: “Khi một tâm hồn để mình bị cuốn hút bởi những làn hương say đắm của Ngài, nó không chạy một mình; tất cả những người nó yêu đều được cuốn theo, không cưỡng lại, không ép buộc. Tự nhiên tất cả cuốn hút về Ngài. Thế thôi !”
Như chú bọ ngựa kênh kiệu, Têrêxa ví von sánh mình với cây cọ ba xu để Chúa làm nên những kiệt tác chứ không phải những bức hoạ xoàng xĩnh. Một cái gì đó khá khiêm tốn nhưng rất chảnh choẹ: “Phần cây cọ, đâu có thể tự hào về một kiệt tác là do công nó nhưng nó biết người nghệ sĩ không bối rối mà còn bỡn cợt với những khó khăn và đôi khi, cần có những dụng cụ yếu đuối bất toàn như nó”.
Là một con người trào lộng, trí tưởng tượng của Têrêxa cũng khá độc đáo: “Archimède cần một điểm tựa ngoài trái đất để bẩy nó lên, ông không tìm ra; các thánh thì khác, Đấng Toàn Năng đã cho các ngài một điểm tựa là chính mình Người. Đòn bẩy là những lời cầu nguyện bốc cháy yêu thương. Đó là cách các Thánh đang nâng vũ trụ lên và cho tới tận thế, các Thánh tương lai cũng sẽ nâng”. Cách nào đó tham vọng làm Thánh của Têrêxa cũng lộ ra khi chị nói đến các Thánh tương lai.
Ôi, một tâm hồn quảng đại với những lý sự ngây thơ đến dễ thương: “Giả như Chúa không thấy việc lành con làm, con cũng chẳng buồn. Con yêu Chúa hết lòng, đến nỗi con ước ao có thể lấy tình yêu và những hy sinh bé nhỏ đó để làm đẹp lòng Người, cho dù Người không biết đó là của con. Biết và thấy những cái đó thì dường như Chúa buộc phải ân thưởng cho con. Con không muốn làm phiền Chúa như thế”. Thật đáng yêu !
Hoặc có lần, Têrêxa nói: “Con cố gắng mỉm cười khi phải đau khổ để Chúa nhân lành như bị lừa bởi dáng vẻ bề ngoài của con, vì chính Người cũng không biết rằng, con đang đau khổ”.
Dù là một hy sinh nhỏ nhất, Têrêxa vẫn coi đó như những cánh hoa dâng Chúa: “Con muốn chịu đau khổ vì yêu mến, như vậy con sẽ tung hoa trước nhan Người. Tay thì tung hoa, miệng thì ca hát và làm sao có thể khóc được khi làm một việc vui như thế, và con sẽ hát ngay cả khi phải hái những bông hoa giữa gai góc, mà gai góc càng dài, đâm càng đau bao nhiêu, tiếng hát của con càng du dương bấy nhiêu”.
Một tâm hồn phó thác nhưng lại có những biện minh đơn sơ đến lạ lùng: “Con có nhiều yếu đuối, con không bao giờ ngạc nhiên. Và con tự nhủ, ôi, tôi vẫn đứng ở chỗ cũ ! Nhưng con nói thế với một tâm hồn bình thản hết sức mà không chút phiền não. Cảm thấy mình yếu đuối và bé nhỏ thì êm ái nhường bao !”
Yếu đuối và bé nhỏ mà lại êm ái và chắc chắn Chúa thích như vậy. Thế nhưng, Têrêxa thổ lộ: “Con hy sinh nhiều trong những điều nhỏ mọn”, “Con không nản chí vì những lỗi lầm của mình; vì trẻ con thường ngã luôn, nhưng vì chúng bé quá nên không thấy đau mấy”.
Anh chị em,
Và như thế, Têrêxa đã chọn cho mình con đường nhỏ bé để nên Thánh, cũng là con đường ngắn nhất: “Ôi Giêsu của con, con yêu Chúa, con yêu Hội Thánh, Mẹ của con; giữa lòng Hội Thánh, con sẽ là Tình Yêu. Các vị đại Thánh đã làm việc để Chúa vinh hiển; còn con, chỉ là một tâm hồn bé nhỏ, con làm việc để Chúa vui lòng và con rất sung sướng được chịu những đau khổ lớn lao nhất khi điều đó có thể làm Chúa mỉm cười, dù chỉ một lần mỉm cười cũng được”.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, trong bốn bức tường Nhà Kín Lisieux, thế giới đối với Têrêxa thật bao la nhưng thục nữ đã có một trái tim lớn đủ cho nó; nay, với con, thế giới chỉ còn là cái làng nhưng tim con vẫn không chứa nổi nó vì xem ra tim con đã nhỏ lại.
Xin ban cho con một trái tim có chiều kích vô biên như trái tim Chúa, một trái tim khao khát các linh hồn như Têrêxa”, Amen.
Lm. MINH ANH, Giáo Phận Huế