Người con trai đưa cha già vào nhà hàng ăn tối. Người phục vụ mang đồ ăn lên và đó là hai bát mì bò thơm phức.
Người con trai cầm đôi đũa đặt vào tay cha rồi anh nhanh chóng mời cha ăn cho nóng. Đôi tay cha gượng gạo gắp từng sợi mì, giống hệt như anh những ngày đầu mới tập cầm đũa. Sợi mì rơi khắp mặt bàn, nhưng mỗi lần thấy vậy, anh chỉ mỉm cười nhìn cha. Anh kiên nhẫn ngồi đợi cha gắp từng sợi mì cho vào miệng, đôi khi anh dùng đũa của mình đỡ những sợi mì quá dài.
Người cha già nua yếu ớt khi ăn cứ làm rơi vãi đồ ăn lên quần áo. Khách các bàn ăn chung quanh ai cũng liếc nhìn ông ta lắc đầu, không dấu vẻ coi thường, nhưng chàng trai thì vẫn điềm tĩnh như bình thường.
Ắn xong, anh con trai không một chút lúng túng, lặng lẽ đưa cha mình vào phòng vệ sinh, lau sạch các mẩu đồ ăn, các vết dơ, chải lại mái tóc bạc cho cha, sửa lại cặp kính lão cho ngay ngắn trên sống mũi cha.
Khi họ trở ra, cả nhà hàng im phăng phắc nhìn hai cha con họ. Không hiểu sao lại có người có thể làm cho tất cả mọi người đều ngượng nghịu chung như thế.
Người con trai trả tiền bữa ăn xong, dìu cha ra về. Lúc ấy, một người đàn ông lớn tuổi trong số các thực khách buột miệng gọi với theo người con, ông ta hỏi: “Anh bạn trẻ này, anh có nghĩ là anh để quên cái gì đó ở đây không vậy ?”
Chàng trai liếc nhanh chỗ ngồi ban nãy rồi trả lời: “Không, thưa ông, cháu đâu có để quên gì ở đây ạ…”
Người đàn ông nhẹ nhàng bảo: “Có, anh có quên đấy, anh đã bỏ quên lại nơi đây một bài học cho tất cả những ai làm con và còn bỏ quên cả niềm hy vọng cho tất cả những ai làm cha đã già yếu”.
Cả nhà hàng chìm vào yên lặng…
Từ Facebook của SARADHA JITENDRAN