Một giáo viên kể lại câu chuyện…
“Sau 1975, đời sống cực kỳ khó khăn, tôi đi xe đạp thồ để mua thêm sữa cho con. Một buổi sáng, một bà cụ nhà quê đón tôi.
– Cụ đi mô ?
– Đây xuống bến xe mi lấy mấy ?
Thấy bà, tôi chợt nhớ mẹ.
– Thưa bà, đúng giá một đồng rưỡi. Còn chừ, cụ cho mấy cũng được, con chở giúp cụ, vì con đang trên đường về.
Bà cụ cười:
– Thằng ni đi thồ mà nói nghe vui ghê.
Nói xong, bà cúi xuống cầm đôi dép Lào mà hai gót đã thủng hai lỗ lớn bằng đồng bạc, đem bỏ ở giỏ trước xe đạp của tôi. Lên xe chuyện trò, tôi biết bà ra thăm con trai ở cảng. Còn bà, biết tôi là thầy giáo cấp 3 đi thồ.
Đến bến xe tôi dặn:
– Cụ ngồi yên, đừng lo, để con đạp tìm xe.
Tìm được xe đi Vĩnh Điện, tôi phanh xe và nói:
– Cụ nhớ lấy đôi dép. Con chở hộ cụ một đoạn, con không lấy tiền.
Bà trả lời: “Thằng ni nói nghe được, tau không trả tiền nhưng chờ tau chút”.
Vừa nói cụ vừa lật áo, mở cây ghim găm túi trong và lấy ra ba đồng, đưa cho tôi. Tôi giẫy nẩy:
– Con nói rồi, con chở dùm.
Cụ bảo:
– Biết rồi. Tau cũng không trả tiền xe, tau cũng không cho mi. Mi có chân có tay, lưng dài vai rộng mi làm mi ăn. Tiền ni tau gởi mi đem về mua sữa cho cháu tau. Mi không lấy, tau la làng là mi móc túi tau. Răng, nhận đi con, cho bà vui.
Nói xong cụ nhét tiền vào túi áo tôi, rồi cắp nách đôi dép lào đã mòn gót leo lên xe đò. Lần đó, tôi đứng khóc một mình giữa bến xe cho đến khi xe rời bến !
Và giờ đây, “Bà ơi, bà đang ở cõi nào ? Nay con viết sách, nhuận bút hàng chục triệu đồng. Đứa cháu nhỏ thời đó nay đã là tiến sĩ, giảng viên một trường đại học danh tiếng. Nhưng có lẽ, cho đến lúc chia tay cuộc đời này, con vẫn còn nợ bà một hộp sữa !’”
Từ một suy niệm của Lm. MINH ANH, Giáo Phận Huế