Một bạn trẻ có tên Nhật Nam kể:
“Trời đã về khuya, hai người đàn ông ngồi cạnh nhau. Một người ôm cây đàn, hai hốc mắt lõm xuống; người kia, già hơn, tóc đã muối tiêu. Họ mở túi tiền, bỏ vào mũ và đếm. Tiền hai ngàn, năm ngàn, mười ngàn, hai mươi ngàn; thi thoảng có vài tờ năm mươi hay một trăm ngàn.
Người sáng mắt bảo: “Hôm nay cuối tuần, người ta đi ăn nhiều, có mấy khách cho sộp lắm”.
Tò mò, tôi ghé hỏi: “Hai chú là anh em ?”
“Không, là bạn, ông bạn chú tật nguyền từ nhỏ”.
“Chú chở chú này đi hát bao lâu rồi ?”
“Chú làm việc ban ngày, ban đêm chở bạn đi hát, ai thương thì cho ít cho nhiều, chứ ổng không chịu ngồi đường chờ bố thí, cũng không để người nhà nuôi”.
Lúc này ông mù mới nói: “Cũng hai mươi mấy năm rồi con, ổng là đôi mắt, đôi chân của chú. Ngày xưa ổng chở chú bằng xe đạp, sau này bằng xe máy”.
“Mỗi ngày xong việc, hai chú chia nhau thế nào ?”
chú sáng mắt trả lời: “Được bao nhiêu, chia đôi, chú lo tiền xăng”.
“Chúc hai chú sức khoẻ và ấm áp bên gia đình”.
“Cám ơn cháu”.
Tôi bước đi một vòng, hai vòng và lại tò mò. Từ xa, tôi chợt thấy điều lạ lạ, chú sáng mắt dúi vào tay ông bạn một xấp tiền, hầu hết là tiền một trăm, năm mươi và hai mươi ngàn, còn trên tay chú là tiền lẻ.
“Đây, phần của ông, chia đôi rồi đó”.
“Cám ơn ông, bao nhiêu năm ông giúp tôi và luôn chia đều cho tôi”.
Mắt tôi chợt cay cay, “Chia đôi” đâu có nghĩa là hai phần bằng nhau. Người bạn mù tin bạn mình hoàn toàn nhưng người bạn sáng lại muốn cho bạn mình phần nhiều hơn. Trên đời này có những người rất nhiều tiền, nhưng ở đây, có hai người thật sự giàu có. Cuộc sống còn quá nhiều điều tốt đẹp.
Trời về sáng, mắt tôi nhạt nhoà nhưng con tim đập rộn rã tình người”.
Từ NỐI LỬA CHO ĐỜI