Thứ ba, ngày 30 tháng 3 năm 2006
Cuối cùng thì tôi cũng đã quyết định đến bệnh viện để nạo phá thai…
Trong phòng nạo phá thai có rất nhiều cô gái trẻ, bụng cũng đã khá to, có lẽ đến 5 tháng rồi, thai của tôi thì đã 70 ngày. Lúc này trong lòng tôi bồi hồi, hoảng loạn, tôi không biết phải làm gì nên xin bác sĩ cho về lại nhà, sáng mai sẽ đến.
Thứ tư, ngày 31 tháng 3 năm 2006
Tôi đến bệnh viện, bác sĩ đưa cho tôi một vỉ thuốc với 6 viên, bảo tôi về nhà uống và chờ thai nhi tự động ra, nếu có gì thì phải vào lại bệnh viện. Tôi không dám nghĩ, có lẽ sẽ rất đau. Tôi như thì thầm trò chuyện với Bảo Bảo, đứa con trong bụng của tôi…
Bảo Bảo, con yêu của mẹ, mẹ rất đau khổ, mẹ không dám nghĩ đến chuyện này, mẹ không cố ý giết con… Hiện tại mẹ không đủ tư cách làm mẹ của con, mẹ và ba chưa kết hôn, ba của con đã nói là không cho con một tương lai nào cả. Nếu như con ra đời, không có gì đảm bảo cho cuộc sống của con. Người đời sẽ nhìn con bằng ánh mắt như thế nào ? Con đang ở trong cung lòng của mẹ, con có thể cảm nhận được điều mẹ đang lo nghĩ…
Thứ năm, ngày 1 tháng 4 năm 2006
Bảo Bảo, con yêu của mẹ, sáng nay mẹ đưa con loanh quanh rảo bước khắp nơi, bởi vì con sắp phải ra đi rồi, con sắp phải lìa xa mẹ rồi. Vậy là mẹ đã đưa con đi gặp những người thân yêu của mẹ.
Thứ sáu, ngày 2 tháng 4 năm 2006
Bảo Bảo, con yêu của mẹ, ngày mai mẹ sẽ phải xa con mãi mãi, mẹ rất nhớ con.
Trăm ngàn nguyên nhân, mẹ không có khả năng giữ con lại trong cung lòng mình. Mẹ sẽ cướp đi Sự Sống của con, mẹ quyết định giết con, khi mà con vẫn an tâm ở trong cung lòng của mẹ. Một điều tuyệt diệu như vậy mà mẹ lại không biết giữ lấy.
Mẹ sẽ uống thuốc, chỉ với những viên thuốc rất nhỏ thôi nhưng lại quá đủ để kết liễu đời con. Mẹ không dám nghĩ đến nữa, mẹ rất đau khổ…
Thứ bảy, ngày 3 tháng 4 năm 2006
Hôm nay trời thanh gió nhẹ, nhưng lòng tôi thì rối bời. Đây đã là ngày thứ hai sau khi tôi quyết định giết Bảo Bảo. Hôm qua tôi đã uống 3 viên thuốc Phá Thai, hôm nay uống thêm 3 viên nữa. Đến chiều thì thuốc đã có tác dụng, bụng tôi bắt đầu đau quặn thắt và máu bắt đầu trào ứa ra ngoài.
Chủ Nhật ngày 4 tháng 4 năm 2006
Sáng hôm nay tôi dậy sớm và nói dối với bố là đến nhà bạn để học chung. Thật ra, tôi đến bệnh viện. Sau khi hỏi han và khám cho tôi, bác sĩ đưa cho tôi thêm 3 viên thuốc nữa, bảo tôi uống và chờ đấy để còn phải nạo thai. Vừa nghe hai tiếng nạo thai thì đầu tôi đã choáng váng.
Sau 10 phút thì bụng tôi đau dữ dội, tôi đã phải nôn mửa rất nhiều. Sau một lúc nạo thai, bác sỉ đặt đứa bé trong lòng bàn tay đầy máu mà đưa cho tôi xem. Tôi không dám nhìn và chỉ nằm khóc, tôi cảm thấy một nỗi đau kinh hồn đang bao trùm toàn thể con người tôi.
Bảo Bảo, con của tôi đã chết do chính tôi. Tôi chỉ muốn quên đi nỗi đau đớn này, nhưng không thể quên được, cả cuộc đời của tôi vẫn không thể quên được. Làm sao tôi có thể quên được cái ngày mà tôi giết bào thai đang ở trong cung lòng mình cơ chứ ?
Tôi đau khổ đến tuyệt vọng mỗi khi nghĩ lại chuyện nạo thai. Hôm nay tôi muốn đưa điều bí mật của mình lên Internet, chỉ với một hy vọng nho nhỏ để nói với các bạn trẻ: “Đừng đem mạng sống của mình ra đùa giỡn, cũng đừng đem mạng sống chính đứa bé, con của mình ra mà đùa giỡn. Mỗi mạng người là điều vô cùng quý giá, đừng vì ích kỷ mà giết hại thai nhi.
Nếu như bạn yêu mình, thì bạn cũng hãy yêu bào thai của mình như chính mạng sống của bản thân bạn. Tôi hy vọng các bạn sẽ không như tôi.
Tu Sĩ VŨ TÙNG LÂN, DCCT, trích dịch từ www.billyzk.blogdriver.com